Chương 3: Muốn ăn anh

Thu hồi ánh mắt nhìn lén anh, Nguyễn Sao chớp mắt, ngồi xuống chiếc ghế trúc nhỏ một lần nữa.

Anh quay lưng về phía cô, bả vai cuồn cuộn cơ bắp, anh đang tập trung tác dụng lực vào động cơ cabin xe ô tô của cô.

Cơn mưa phùn tí tách rơi xuống, thứ đầu tiên hứng chịu chính là mái tôn cũ kỹ, âm thanh ồn ào của nó lấp đầy toàn bộ sân nhỏ đầy cỏ dại.

Triệu Mặc lôi hộp số gần bằng nửa người trên của anh ra, nó chảy nhớt, giật, vỡ, chiếc xe việt dã cũ người phụ nữ này mua có vấn đề.

Bơm xăng ô tô và hộp số đều có vấn đề, cũng may phát hiện kịp thời, nếu không chiếc xe này sẽ trở nên vô dụng khi nửa hệ thông dây điện bị cháy và đứt đoạn.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, anh đóng mui xe và cổng lán.

Trở về phòng bất chấp trời mưa, Triệu Mặc phát hiện người phụ nữ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay cầm chén trà, tò mò đánh giá nơi làm việc của anh.

Anh đặt hộp số xuống, cụp mắt chỉnh lại cổ tay áo: “Vấn đề xe của cô rất nghiêm trọng, hai ngày nữa bộ phận giảm xóc mới mới được chuyển từ Quan Thành đến đây.”

Nguyễn Sao không hiểu gì, chỉ có thể gật đầu theo lời anh nói, “Có nghĩa là phải mất ít nhất hai ngày mới sửa xong đúng không?”

Cô khẽ cau mày, dường như hơi phiền não.

“Ừ, trước tin cô tìm một nơi ở tạm đi, bên ngoài trời đang mưa.” Người đàn ông trả lời.

Triệu Mặc thản nhiên châm một điếu thuốc giống như xung quanh không có ai, anh xoay người ngồi xuống ghế sô pha, tấm vải bọc bên ngoài ghế sô pha đã bạc màu, sờn rách, thậm chí có vài góc lộ ra tấm đệm màu vàng bên trong.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Nguyễn Sao thà ngồi trên ghế trúc không có miếng lót đệm chứ không ngồi ghế sô pha.

Cô đặt chén trà xuống, đứng dây, hỏi một câu giống như ngẫu hứng: “Anh sống ở đây à?”

“Ừ.” Cô nghe thấy anh nói.

Đáp án nằm trong dự đoán của cô, cách bài trí và bày biện ở đây cho thấy người đàn ông này độc thân, Nguyễn Sao đã cẩn thận quan sát xung quanh.

Nhưng rõ ràng đáp án từ miệng anh càng chính xác hơn.

Nguyễn Sao mở cửa ra, mưa to hơn lúc ban đầu rất nhiều, cỏ dại ở bốn góc sân đã ngập trong nước, giống như thực vật thủy sinh mọc lên từ trong nước.

Cô đi về phía trước vài bước mà không có bất kỳ vật gì che đậy, bả vai ướt đẫm, mặc dù ô ở ngay trong xe của cô trong mái lán sắt này.

Đứng ở cổng một lúc, Nguyễn Sao đếm ngược, ba, hai, một, sau đó mở cửa ra, chạy vào một lần nữa.

Thùng thùng thùng——

Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, cho dù lẫn với tiếng mưa to tầm tã thì vẫn rất dễ phân biệt.

Triệu Mặc mở cửa, người phụ nữ vừa rồi ôm chặt áo khoác, cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy, khuôn mặt vốn hồng hào trở nên trắng bệch, tóc rối bù, lông mi run rẩy, đôi mắt cô ngấn nước, giống như đang cầu xin mà nhìn anh.

Khiến người ta không thể từ chối.

Anh nghiêng người để cô đi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại, chặn tiếng mưa rơi bên ngoài.

“Tôi không bắt được taxi, đặt trên app cũng không có nhận đơn, chỗ ngủ tôi đặt cách đây rất xa.”

Triệu Mặc mím môi, nhìn về phía chiếc ô ngoài cửa.

Anh nói: “Vào trong ngồi đi.”

Nguyễn Sao co rúm người, ngồi trong góc ghế sô pha, áo trong dính chặt vào người cô, đường cong khiến Triệu Mặc hơi bối rối, anh quay mặt đi, cụp mắt xuống, lấy áo khoác phía sau ghế đưa cho cô.

“Cảm ơn.”

Triệu Mặc dùng cái chén Nguyễn Sao vừa dùng, rót thêm nước ấm cho cô, “Tôi ở trên lầu… Lát nữa tôi sẽ thay ga giường, tối nay cô có thể ngủ ở đó.”

Nguyễn Sao cúi đầu, “Như vậy có tiện lắm không?” Cô tỏ ra dè dặt và ngượng ngùng.

“Tôi ngủ ở dưới lầu, cô khoá cửa lại, yên tâm.”

Như vậy cô mới không yên tâm!

Phòng tắm của người đàn ông sống một mình thô sơ khủng khϊếp, bồn tắm kiểu cũ giống như bị bỏ quên từ lâu, dường như trong góc có xác của những con côn trùng nhỏ.

Cô dùng vòi hoa sen tắm thật nhanh, tắm ở đây không mất quá nhiều thời gian, trên bồn rửa chỉ có một miếng xà bông và sữa rửa mặt của nam, điều may mắn duy nhất chính là ngoài một chiếc bàn chải đánh răng trên bệ, trong ngăn tủ có một chiếc nữa chưa bóc vỏ.

Nguyễn Sao mặc quần áo xong thì đi ra ngoài, khi đi qua cầu thang, cô vô tình nhìn xuống lưới lầu.

Dưới ánh sáng mờ ảo, nửa người trên của người đàn ông trần trụi với cơ bắp săn chắc, bả vai rộng, cánh tay mạnh mẽ đang dùng lực tháo linh kiện, eo và bụng không có chút mỡ thừa nào, mồ hôi dọc theo cơ bụng chảy vào trong chiếc quần dài màu trắng.

Mặt cô đỏ ửng, đôi môi khô khốc.

Nội tâm kêu gào: Ăn anh ấy đi.