Chương 4: Đêm mưa, quyến rũ

Triệu Mặc chờ đến khi trời khuya mới lên lầu rửa mặt, trai đơn gái chiếc ở cùng một nhà, làm vậy để tránh bị nghi ngờ.

Phòng tắm hơi ẩm ướt, mùi xà bông bồ kết hơi khác, có hương vị ngọt ngào. Triệu Mặc nhìn vỏ của chiếc bàn chải đánh răng mới trong thùng, bàn chải đánh răng đó đang đặt chen chúc với chiếc bàn chải của anh.

Tắm xong, anh chuẩn bị đi xuống lầu với nửa người trên trần trụi dính nước vẫn chưa lau khô.

Đột nhiên nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất phát ra từ phòng ngủ bên cạnh.

“Bộp ——”

Nhưng căn phòng tối om.

Anh đi qua, gõ cửa: “Cô không sao chứ?”

Không có ai trả lời.

Vừa định xoay người rời đi, anh nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng ngủ, sau đó là tiếng kêu đau của người phụ nữ.

Nhớ tới chiếc tủ đầu giường trước kia mình học được từ nghề mộc không được chắc chắn lắm, Triệu Mặc cau mày, trở nên lo lắng.

Anh không hề suy nghĩ mà mở cửa.

Căn phòng tối om, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn xuyên qua từ ngoài hành lang.

Người phụ nữ trên giường ngồi dậy, đôi mắt tròn mở to, ngạc nhiên nhìn người đàn ông. Cô mặc áo hai dây, không mặc áσ ɭóŧ, chăn bị kéo lên eo, chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt như ẩn như hiện.

Ánh sáng trước mặt khiến cô tựa như ngọc, làn da trắng nõn mềm mại, bộ ngực bự kéo căng hai dây áo, xương quai xanh thon thả, bả vai tròn trịa, ánh sáng mờ ảo làm mờ bóng người cô khiến người ta phải suy nghĩ miên man.

Triệu Mặc đứng im tại chỗ, hơi thở gần như ngưng lại, anh dời mắt đi, “Tôi nghe thấy tiếng động.” Anh giải thích.

Có thể lâu lắm rồi không tiếp xúc với phụ nữ, cổ họng anh như nghẹn lại, bầu ngực của người phụ nữ đẫy đà, bụng phẳng lì, cánh tay trắng nõn cứ phóng đại trong đầu anh.

“Có thứ gì đó ở đầu giường của anh.”

Nguyễn Sao giả vờ sợ hãi, cô dịch ra mép giường cọ vào người Triệu Mặc, dây áo mỏng trong lúc di chuyển tuột xuống, một bên ngực tròn trịa lộ ra hơn nửa, núʍ ѵú hồng hào như ẩn như hiện.

Triệu Mặc hít sâu, anh chậm rãi đến gần cô, ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn bao phủ toàn bộ cơ thể của Nguyễn Sao.

Trước mắt của Nguyễn Sao tối om, chỉ còn lại đôi mắt đen và quai hàm sắc bén của người đàn ông.

Hơi thở của anh gần đến mức gần như hoà với hơi thở của cô.

“Có thứ gì?”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn.

Nguyễn Sao căng thẳng chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.

Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh sáng tối tăm, ánh mắt của Nguyễn Sao lơ đãng nhưng kiên định, cô tiến về phía trước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hơi thở ấm áp đan xen vào nhau.

Cả hai đều biết chuyện gì sẽ phát sinh.

Nguyễn Sao hôn lên môi Triệu Mặc, hai tay đặt lên vai anh, cơ bắp rắc chắc nhưng môi lại mềm.

Cô thè lưỡi, miêu tả viền môi của anh.

Anh cũng không đẩy cô ra, không phải sao?

Nhưng anh không há miệng, Nguyễn Sao di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng cắn yết hầu của anh, dùng răng cọ xát.

Gáy bị người đàn ông siết chặt, bàn tay to rộng của anh gần như có thể bao phủ toàn bộ cổ cô, anh kéo cô ra, nhìn chằm chằm đôi mắt ngấn nước của cô, giọng điệu trầm thấp nguy hiểm: “Cô biết mình đang làm gì không?”

“Quyến rũ anh.”

Trong lòng của Nguyễn Sao càng ngứa ngáy hơn, vừa khô vừa nóng, cô khao khát người đàn ông này, anh càng giả vờ bình tĩnh cô càng muốn xé rách lớp ngụy trang của anh, ít nhất ở cuối đời, cơ thể cô vẫn nên đi theo tâm hồn cô, cô muốn chiếm lấy người đàn ông này.

Cô hôn lên môi anh một lần nữa.

Nhưng lần này bàn tay đặt sau gáy giữ chặt lấy cô, chủ động cạy môi cô ra, cái lưỡi thô ráp của anh lao vào, anh quấn lấy cái lưỡi nghịch ngợm của người phụ nữ, mạnh mẽ liếʍ mυ"ŧ.

Cô thơm quá. Anh quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cô, vừa mυ"ŧ vừa hút, gần như khuấy động mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, ngang ngược nuốt hết không khí trong miệng cô, đổi lại lấp đầy nó bằng hơi thở của mình.

Nước bọt hoà vào nhau, dính nhớp, tiêng nước trao đổi vang khắp xung quanh.

Khi bốn cánh môi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc da^ʍ mĩ.

Thân hình như ngọn núi của anh đè lên, cánh tay rắc chắc chống xuống hai bên cơ thể cô. Anh cúi người xuống, hơi thở nặng nề, mùi hormone nam tính mạnh mẽ ập vào mặt.

Ánh mắt anh đầy cảnh cáo, hơi thở phả ra nóng bỏng, khàn giọng nói: “Cô chắc chắn chứ?”