Chương 20: Bạn trai chị tuyệt thật

Giữa trưa, bữa trưa nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn ở đại sảnh, Nguyễn Sao dụi mắt, đi theo Triệu Mặc xuống lầu.

Hai cặp đôi đã ngồi ở chiếc bàn gỗ sồi dài, khi nhìn thấy hai người Nguyễn Sao xuống muộn, sắc mặt họ đều thay đổi.

Trong số đó, người đàn ông đeo kính mặc trang phục leo núi liếc mắt nhìn Triệu Mặc vài lần rồi mời hai người ngồi xuống.

Nồi đất độc đáo của địa phương sử dụng thịt cừu tươi ngon, khoai tây và hành tây sau khi chiên dầu, cuối cùng xếp vào nồi, đặt trên ngọn lửa cháy âm ỉ. Thêm vào đó là loại bột nhào bằng tay độc đáo của người nông dân, không có mùi tanh, nó rất ngon, hấp dẫn.

Trải qua một đêm “chiến đấu kịch liệt”, Nguyễn Sao chống đỡ đôi mắt ngắm cảnh mặt trời mọc, ngủ đến giữa trưa, thức dậy bụng đã rỗng tuếch, khi nhìn thấy chiếc nồi đất to gấp mấy lần khuôn mặt mình, cơn đói của cô càng phóng đại hơn.

Sau khi hai người ngồi xuống, bà chủ nhà lại mang ra một chồng bánh nướng khác, nướng khi vàng giòn, rắc thêm ớt bột, thì là và hạt vừng.

Nguyễn Sao và Triệu Mặc ăn uống tự nhiên, cô hiếm khi ăn mấy miếng thịt cừu, vốn dĩ cô không thích thịt cừu, thịt cừu trong nước quá tanh, cho dù có nêm gia vị cũng không ức chế được, trong khi thịt cừu ở Tây Tạng tươi ngon, thơm nức, gần như không nếm được vị tanh nào.

Ăn xong, người đàn ông đeo kính do dự một lúc, lễ phép gật đầu với Triệu Mặc, hỏi: “Người anh em, chúng ta có thể kết bạn đi cùng nhau không?”

Người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông phụ hoạ: “Đúng, đúng vậy, vừa rồi mấy người chúng tôi đang bàn bạc, hiện tại đang là mùa ế khách, gần như không có mấy khách du lịch, sáu người chúng ta gặp nhau cũng coi như duyên phận, không bằng đi cùng nhau?”

Kẻ xướng người hoạ.

Triệu Mặc nhìn về phía Nguyễn Sao, hỏi ý kiến

của cô.

Nguyễn Sao mím môi, cô thì thế nào cũng được.

"Chị ơi, đồng cỏ của những người chăn nuôi ở đây chụp ảnh rất đẹp. Mấy người đàn ông này không biết chụp ảnh, sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ?"

Cặp bạn trẻ ngồi cuối bàn trông như một đôi sinh viên cũng lên tiếng, trong đó cô gái mặc một chiếc áo choàng Tây Tạng màu trắng đỏ, sau lưng khoác chiếc áo lông cừu màu sắc rực rỡ, tóc tạo thành hình đôi cánh, đeo một chuỗi hạt hình tam giác. Khuôn mặt cố ý vẽ hai cao nguyên màu đỏ mang tính biểu tượng, rõ ràng vẫn sớm nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng để chụp ảnh.

Ở đây có tổng cộng sáu người, bốn người trong số đó đã lên tiếng.

Nguyễn Sao gật đầu, đi thì đi, dù sao ban ngày cô cũng không có kế hoạch gì.

A Cống chở mấy người đến đồng cỏ trên chiếc xe tải ọp ẹp, nói sẽ đón họ khi trời tối, nếu gặp vấn đề gì có thể trực tiếp đến gặp Muller, chủ sở hữu của khu đồng cỏ.

Sóng xanh vô tận ngàn dặm, xa xa tiếng hát của người chăn cừu bay lên tận trời cao, gió thổi cỏ, cỏ xanh gặp trời xanh, chồng lên nhau, màu sắc không đồng nhất, đậm hơn hoặc nhạt hơn so với đám mây bồng bềnh, tạo thành từng gợn sóng chạy về nơi xa.

Nữ sinh tự nhiên kéo Nguyễn Sao vào trong lều, cười rạng rỡ: “Chị, để em cho chị xem bạn trai em chụp ảnh xấu như thế nào!”

Cô nàng giơ điện thoại lên, dáng người vốn cao gầy đột nhiên bị chụp thành hobbit, cằm còn hơi mờ, lãng phí cả lớp trang điểm đẹp.

Lướt qua mấy tấm ảnh, cô gái đột nhiên che miệng liếc nhìn Nguyễn Sao, hạ giọng hỏi: “Chị, cái kia… chị có mệt không?”

Nguyễn Sao không hiểu ý nên lắc đầu.

"Bạn trai của chị tuyệt thật. Hôm qua...cả đêm chị không ngủ đúng không?"

Mặt Nguyễn Sao lập tức đỏ bừng, "Cái gì..."

“Chính là tối hôm qua…Em và người yêu em đều cảm thán.” Cô gái che miệng cười, “Ghen tỵ với chị thật.”

Đầu óc ong ong, Nguyễn Sao nhất thời không biết mình nên nói gì, chẳng lẽ phàn nàn nhà trọ dành cho khách du lịch cách âm kém?

Cùng lúc đó, mấy người đàn ông bên kia đi tới chuồng ngựa, chàng trai đeo kính dừng lại chụp ảnh, ba người ngồi trên chiếc ghế dài lối vào chuồng ngựa.

Mặt Triệu Mặc hung dữ, ban đầu hai người kia không ai dám nói chuyện với anh, nhưng sau khi đi cùng nhau một lúc, họ phát hiện người đàn ông này khá dễ tính, nên hai người đàn ông tự nhiên bắt đầu nói chuyện cười đùa với nhau.

Nam sinh giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Em thực sự rất khâm phục anh. Hiếm có đàn ông trụ được cả một đêm.”

Người đàn ông đeo kính nói: “Này, tuổi trẻ năng động, tài giỏi, nhiệt tình, khí thế ngất trời là chuyện bình thường”

Thật ra anh ấy cũng rất nể người anh em này, năng lực của anh về phương diện ấy không thua kém gì vẻ ngoài dữ dằn của anh.