Chương 19: Nhật chiếu kim sơn

Đêm khuya, ngoài cửa sổ là tiếng quạ và chim, trong phòng là khung cảnh suối nước nóng.

Trên giường, sống lưng của người đàn ông nhô lên, bả vai căng cứng, nâng lên hạ xuống, nếu không chú ý, còn tưởng anh chỉ đang chống đẩy.

Khi ánh mắt nhìn xa hơn, mới nhận ra người đàn ông đè một người phụ nữ nhỏ nhắn dưới người, thân hình của người phụ nữ hoàn toàn bị người đàn ông bao phủ, gần như hòa vào cơ thể anh.

Người đàn ông nghiêng đầu, cắn bờ môi hơi hé mở của người phụ nữ, hòa với hơi thở của cô, ăn mòn không khí trong miệng cô, chia sẻ hơi thở với cô.

Cánh tay Nguyễn Sao chống đến đau nhức, nhưng người đàn ông phía sau giống như máy đóng cọc, thọc sâu vào âʍ ɦộ gần như tê cứng của cô, mỗi lần anh dùng sức, khuỷu tay của cô đều lún xuống, dù giường có mềm đến đâu thì cô vẫn không thể chịu nổi hành hạ như vậy.

Cô cắn vào lưỡi Triệu Mặc, nói: “Nhẹ chút.”

Người đàn ông cắn bờ vai run rẩy của cô như trừng phạt, lại liếʍ vết răng đó.

Anh đâm rất mạnh, thở hổn hển: “Không dùng sức sao có thể làm em sướиɠ?”

Phản ứng của cơ thể phản ánh chân thực nhất, cô thực sự bị đυ. sảng khoái, giống như một loại kɧoáı ©ảʍ sắp chạm tới thiên đường. Nước trong tiểu huyệt bắn tung tóe, hoa tâm vừa ngứa vừa tê, đường đi yếu ớt, thèm khát đà điểu đang thọc vào rút ra.

Triệu Mặc bóp eo Nguyễn Sao, qυყ đầυ gần như xuyên thủng cổ tử ©υиɠ, anh dồn hết sức lực chọc vào lỗ nhỏ kia.

"Ư hức hức...a, a..." Nguyễn Sao không chịu nổi nữa, nửa người trên trực tiếp áp vào giường, khuôn mặt gần như vùi xuống chiếc đệm mềm, cổ họng không ngừng bật ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Cô chịu đựng không được bao lâu liền hét lên, âʍ ɦộ co rút dữ dội, dâʍ ŧᏂủy̠ lại trào ra ngoài, bên trong siết chặt dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.

Triệu Mặc bị kẹp thì giống như nổi điên, bàn tay to chen vào giữa tấm ga giường và cơ thể cô, anh tóm lấy hai bầu ngực của cô, nhào nặn, eo và hông tăng tốc chạy nước rút.

Dươиɠ ѵậŧ thô to đột nhiên thắt lại, hai túi tinh to rung lên, nhanh chóng đưa đẩy trăm lần, sau đó hoàn toàn cắm thật sâu vào tiểu huyệt cô, bắn tinh qua lớp bαo ©αo sυ mỏng.

Nguyễn Sao thở hổn hển, Triệu Mặc nằm trên người cô thở phì phò, sau khi hơi thở ổn định, anh xoay người nằm nghiêng, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng, đẫm mồ hôi của Nguyễn Sao.

Nguyễn Sao nhắm mắt lại, đến cả ngón tay cũng không còn chút sức lực nào.

Trời đã rạng sáng, có thể nhìn thấy sắc trời tờ mờ sáng qua tấm rèm trắng.

Mặt trời sắp mọc, Triệu Mặc không quên nguyện vọng của Nguyễn Sao, anh bế cô lên, quấn khăn tắm lên người, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người áp sát nhau, cùng ngồi trên chiếc ghế mây ở cửa sổ.

Mặt trời mọc.

Những ngọn núi tuyết dài vô tận, những đỉnh băng nối tiếp nhau, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, đánh thức băng đang ngủ say.

Nguyễn Sao mở mắt ra, dưới sự phản chiếu của mặt trời, những ngọn núi cao chót vót rực rỡ, vẻ đẹp của chúng huy hoàng, mỹ lệ. Lúc này, mọi đỉnh núi đều biến thành vàng. Nhật chiếu kim sơn chính là nhuộm màu tuyết trắng, chúng được phủ thêm một chiếc áo choàng màu vàng.

Mái vòm của ngôi chùa ở lưng chừng núi mà họ đến thăm tỏa sáng rực rỡ, giữa những toà tháp trắng của các lạt ma, làn khói lơ lửng, lá cờ cầu nguyện tung bay, họ thần bí và cần cù, gà còn chưa gáy đã thức dậy đọc kinh.

Thần thánh thành kính.

Đôi mắt của Nguyễn Sao dần chuyển sang màu vàng, giống như mặt trời mọc tượng trưng cho hy vọng, khoảnh khắc này cũng nổi bật trong mắt cô.

Đẹp quá.

Chấn động.

Ánh mặt trời ấm áp, tuy rằng chưa chiếu vào người cô, nhưng nhiệt độ sau lưng cô là thật, cằm Triệu Mặc tựa lêи đỉиɦ đầu cô, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy cô.

Những cơn đau nhói vô hình, nhẹ như tơ lụa, kéo dài và lưu thông trong cơ thể cô.

Lúc này, Nguyễn Sao hài lòng, vui vẻ, tràn đầy khao khát.

Cô muốn trở thành một chú gấu túi, ở bên Triệu Mặc mãi mãi.

Nhìn không thấy, sờ không được rung động, tựa tơ liễu uyển chuyển nhẹ nhàng.