Chương 47: Về với anh!

Nghe Mộc Ca nói bằng lòng trở về cũng mình, Kiêu Mặc Hiên hài lòng gật đầu: "Được" anh biết là cô sẽ không để bản thân mình thất bại mà.

Phong Tử cũng nhẹ nhõm cầm đũa lên: "Cuối cùng tôi cũng có thể ăn một bữa cơm ngon miệng rồi."

Kinh Nguyên liếc nhìn Mộc Ca: "Ca Nhi, nếu cháu muốn trở về đơn vị thì đừng có giở chứng lên lại đời về, bằng không mất mặt là cháu đấy."

"Biết rồi mà."

"Còn nữa, quá khứ đã qua thì hãy để nó qua đi, nếu cháu cảm thấy mình không thể buông bỏ gánh nặng trong lòng, thì hãy nghĩ đến cậu ấy mà sống cho tốt, chỉ khi cháu sống tốt và sống có ý nghĩa thì mới xứng với cậu ấy."

Mộc Ca nặng nề gật đầu: "Vâng, đã để dì lo lắng rồi, cháu biết phải làm thế nào."

"Trong lòng cháu hiểu rõ là được rồi, dì tin cháu bất kể ở đâu, cũng sẽ thẳng lưng và sống một cuộc sống tốt đẹp."

Phong Tử nhìn Kinh Nguyên: "Dì, dì đừng lo lắng chuyện này, với năng lực của Mộc Ca, không giỏi cũng khó."

"Này, ăn cơm cũng không chặn được cái miệng anh đúng không?" Mộc Ca nói rồi lườm anh ta một cái, nói thật, so với sự quyến rũ tao nhã của Kiêu Mặc Hiên, Phong Tử này có vẻ đứng đắn hơn một chút.

Phong Tử liếc nhìn Kiêu Mặc Hiên, anh không để ý quản vợ tương lai của anh à?

Kiêu Mặc Hiên nhíu mày, khí thế vương giả đều bộc lộ ra hết, vợ tôi cứ thế đi, không cần lo lắng cái gì!

Khóe miệng Phong Tử giật giật, vẻ mặt tổn thương: "Được, tôi ăn cơm được chưa."

"Dì, một lát nữa ăn cơm xong để hai người đó dọn dẹp đi." Mộc Ca vừa nói vừa ăn dồn dập.

"Không cần, để hai người đàn ông cao lớn dọn dẹp cái gì chứ, dì tự làm được." Kinh Nguyên ngại làm phiền bọn họ.

Mộc Ca vừa ăn vừa nói: "Sao lại không, lẽ nào dì muốn hai người họ ăn không ở không. Nghe cháu, dì ăn xong vào phòng nghỉ ngơi đi, ở đây để hai người bọn họ tự giải quyết, xem như là chi phí ăn ở tối nay."

Kiêu Mặc Hiên gật đầu: "Dì, nghe lời Mộc Ca nói đi, ăn cơm xong dì cứ trở về phòng nghỉ ngơi, chỗ này để cho cháu và Phong Tử, chúng cháu sẽ dọn dẹp chỗ này sạch sẽ."

"Đừng nghe lời con nhóc này nói, hiếm khi các cháu mới có dịp trở về nghỉ ngơi, chỗ này cứ để dì từ làm cũng được."

Mộc Ca lắc đầu, vẻ mặt oán hận nói: "Cháu nói chứ, dì thật sự nghĩ sai rồi, trong quân đội cháu mới là người chịu thiệt thòi nhất đấy, hai người họ ngoài việc nghĩ cách trừng trị tân binh mới chúng cháu thì không có việc gì làm."

Kiêu Mặc Hiên và Phong Tử không nói lời nào, cũng không giải thích, bởi vì cô đang nói thật.

Kinh Nguyên giơ tay gắp rau cho Mộc Ca: "Cháu cũng nói cháu là tân binh, không dạy dỗ mấy người thì dạy dỗ ai hả?"

"Được rồi, nói tới nói lui, dì vẫn là dì của hai người bọn họ, cháu không ăn nữa, đi tắm rửa rồi ngủ đây, chúc các người ngủ ngon." Mộc Ca nói không thèm ăn nữa, nhưng thật ra đã no rồi.

Thấy Mộc Ca đứng dậy rời đi, Kinh Nguyên cười nói: "Con nhóc này được dì chiếu hư rồi, các cháu đừng để ý đến nó."

"Không sao đâu ạ, sau này dì có dự định gì không?" Kiêu Mặc Hiên định xem mình có thể giúp đỡ được gì ko.

"Dì vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, dì định mở một cửa hàng đồ ngọt nhỏ, không cần làm ăn phát đạt, chỉ cần mỗi ngày có thể làm những việc mình muốn.”

"Nếu vậy, cháu sẽ bảo Phong Tử tìm chỗ cho dì, chuyện còn lại cháu sẽ nhờ 1 người bạn giúp." Kiêu Mặc Hiên cảm thấy không có Mộc Ca ở bên cạnh, việc mở cửa hàng một mình bà cũng không thể làm hết được, vì vậy tìm người đến giúp đỡ bà.

"Mặc Hiên, tâm ý này của cháu dì nhận. Chuyện nhỏ này để dì tự làm cũng được, nếu thật sự cần giúp đỡ, dì sẽ chủ động gọi điện thoại cho cháu."

Kinh Nguyên là một người phụ nữ thông minh, trong lòng bà biết rất rõ, nếu nhờ Kiêu Mặc Hiên giúp đỡ, chắc chắn anh sẽ tìm một vị trí tấc đất tấc vàng, hơn nữa sẽ không để bà tốn một phân tiền nhưng bà không muốn làm như vậy, bà không muốn nợ anh quá nhiều, bởi vì bà không muốn mình trở nên quá thấp kém!