Chương 46: Rốt cuộc anh có được không?

Kiêu Mặc Hiên khẽ cau mày: "Cô ấy đã trải qua chuyện gì ạ? Tại sao cô ấy lại kháng cự đến như vậy?"

Kinh Nguyên đặt đũa xuống, nhìn về hướng phòng ngủ: "Lúc Mộc Ca sáu tuổi, trước nhà có một con sông nhỏ, nước sông trong veo, vào mùa hè, rất nhiều trẻ con thích bước chân trần chơi đùa trong nước."

Phong Tử ngồi bên cạnh hỏi: "Sau đó có người gặp nạn ạ?"

"Đúng vậy, lúc đó là buổi trưa, người lớn đều đang chợp mắt, con bé đi đến mép nước với một vài người bạn gần đó, ngay khi con bé đến thì thấy một cô gái trạc tuổi rơi xuống sông."

Nghĩ lại chuyện lúc trước, Kinh Nguyên thở ra một hơi dài: "Khi Ca Nhi nhìn thấy, đã kéo cô gái dưới sông lên, nhưng không ngờ rằng sau khi cô gái đó lên bờ, vì bước chân không vững mà xô Mộc Ca xuống sông."

"Sau đó thì sao ạ?" Trái tim Kiêu Mặc Hiên đột nhiên thắt lại.

Sau đó, có một cậu thiếu niên chạy tới, bất chấp nguy hiểm nhảy vào trong nước , nhưng nước càng lúc càng nhiều, mực nước càng lúc càng lên cao, Mộc Ca bị sặc, không đứng lên nỗi, dù sao con bé cũng chỉ mới tám tuổi. Chàng trai dùng hết sức đẩy Mộc Ca lên bờ, để cô nắm lấy cành cây và trèo lên bờ, nhưng khi Mộc Ca muốn quay lại kéo cậu ấy, thì không thấy bóng dáng cậu ấy đâu nữa, con bé khóc, la hét, gọi cầu cứu, nhưng không còn bóng dáng cậu ấy nữa, và cuối cùng con bé đứng im ở dưới sông cả ngày, và sau đó thì ngã bệnh nặng."

Phong Tử không nhịn được hỏi: "Sau này thì sao, có tìm được cậu thiếu niên đó không?"

Kinh Nguyên lắc đầu: "Không. Đã tìm kiếm suốt ba ngày, cũng có báo án nhưng không có tin tức gì, đó là lý do tại sao từ trước đến nay Mộc Ca luôn tự trách mình."

Kiêu Mặc Hiên cau mày: "Người nhà của cậu thiếu niên có gây khó dễ gì cô ấy và người nhà không?"

"Không, người nhà họ cũng rất thấu tình hợp lý, mặc dù thương tâm khổ sở nhưng chưa bao giờ trách Mộc Ca hay chị gái và anh rể tôi." Kinh Nguyên cảm thấy nếu bọn họ mắng chửi trách móc, có lẽ trong lòng Mộc Ca sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

Kiêu Mặc Hiên gật đầu: "Cháu đi xem cô ấy, dì, hai người ăn trước đi."

"Được rồi, cháu đi đi, cố gắng khuyên nhủ con bé."

"Vâng ạ." Kiêu Mặc Hiên đứng dậy, đi về phía phòng ngủ bên trong.

Trong phòng Mộc Ca đang nằm trên giường, hai đôi mắt mở to nhìn chằm chằm trần nhà, đúng vậy, cô cũng đang nhớ lại chuyện rơi xuống nước kia, nhớ cậu thanh niên vì cứu cô mà bị dòng sông nuốt chửng.

Nhiều năm sau, cô vẫn mơ hồ nhớ ngoại hình của cậu thanh niên, cô đã từng vẽ chân dung, thậm chí còn vào kho dữ liệu tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì.

Kiêu Mặc Hiên đi vào, ngồi xuống mép giường: "Em có từng nghĩ rằng chàng trai đó không chết mà được cứu lên bờ không?"

"Tôi nghĩ thì có ích lợi gì, nếu anh ấy được cứu, tại sao anh ấy không về nhà gặp bố mẹ anh ấy?"

Không phải là cô không nghĩ đến, không phải là cô không có hy vọng xa vời, hy vọng anh ấy còn sống ở một thế giới hẻo lánh nào đó, nhưng cô đã liên tục bác bỏ điều đó.

"Đuối nước cũng có thể gây ra rất nhiều thương tổn, nói không chừng cậu ấy đã mất trí nhớ và được người khác nhận nuôi." Kiêu Mặc Hiên không nói lung tung, nhưng cảm thấy có khả năng như vậy.

"Được rồi, được rồi, anh đừng nói thêm gì nữa. nếu không có chuyện gì thì anh cút ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình."

"Nếu tôi là em, có lẽ sẽ vì cậu ấy mà cố gắng chiến thắng bản thân mình, ở trong nước không ngừng đi lên phía trước và có thể cứu được nhiều người hơn."

"Cứu người? Nếu lúc đó tôi đứng vững hơn thì có lẽ sẽ không rơi xuống nước, và nếu tôi không rơi xuống nước, anh trai kia sẽ không chết. Tôi đã hại chết một mạng người thì có tư cách gì mà cứu người chứ."

"Nếu người cứu em lên bờ biết em vô dụng, hèn nhát như vậy, em nói xem cậu ấy chết có nhắm mắt không?"

Mộc Ca liếc mắt nhìn anh: "Đừng có mà khích tôi, tôi không trúng chiêu của anh đâu."

"Em sai rồi, tôi không khích em, càng không thuyết phục em trở về quân đội, bởi vì những người như em không thích hợp làm lính." Sau khi Kiêu Mặc Hiên nói xong, định đứng dậy rời đi, Mộc Ca từ trên giường ngồi dậy.

"Anh chờ đó." Gương mặt nhỏ của cô phồng lên, khí thế hùng hổ.

Kiêu Mặc Hiên quay đầu lại nhìn cô: "Không hiểu ý của tôi à?"

"Đúng vậy, tôi không hiểu, lúc trước anh khóc lóc van nài đào tôi vào bộ đội, bây giờ chỉ một câu nói anh phủ định toàn bộ năng lực của tôi, anh coi tôi là cái gì chứ?" Cô rời quân đội là cô tự lựa chọn, nhưng nếu anh nói cô không xứng, cô không đồng ý.

"Mộc Ca, quân đội cần những người sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, giống như cậu thiếu niên đã cứu em, nhưng rõ ràng em không có tâm thái như cậu ấy."

"Nói tiếng người." Mộc Ca đang ở trong trạng thái tĩnh lặng, vì vậy rất khó đoán được ý trong lời nói của anh là gì.

Kiêu Mặc Hiên gật đầu: "Nếu như trong lúc chấp hành nhiệm vụ, đồng đội của em gặp nguy hiểm, em có hy sinh mạng sống của mình vì đồng đội không?"

"Đương nhiên tôi sẽ." Cái này không cần nghi ngờ, càng không cần do dự.

"Nếu như em hy sinh, em có muốn người được em cứu từ đó không gượng dậy nổi, thậm chí không muốn cứu người nữa không?"

Mộc Ca nhìn anh hồi lâu, không mở miệng, anh nói rất đúng, cũng rất có lý nhưng chuyện xảy ra trên người mình thì tất nhiên không thể dễ dàng quên được.

Đặc biệt là khi ở dưới nước, dường như cô có thể nhìn thấy sự giãy dụa của anh trai kia, thậm chí cả đôi mắt khao khát được cứu.

Thấy cô không nói gì, Kiêu Mặc Hiên bước chân đi ra khỏi phòng, cũng đóng cửa lại giúp cô, anh biết cô đã nghe lọt tai lời anh nói, anh tin cô sẽ nghĩ thông.

Thấy anh đi ra một mình, Kinh Nguyên nâng cằm về hướng phòng: "Con bé không sao chứ?"

"Vâng, không sao, dì đừng lo lắng, chúng ta tiếp tục ăn đi." Kiêu Mặc Hiên ngồi xuống ghế, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

"Để xem anh có làm được không? Chúng ta vì cô ấy mà từ bỏ huấn luyện tân binh, anh cũng đừng làm xe tuột xích." Nếu không, trở về bọn họ biết nói thế nào với trung đoàn trưởng.

"Cậu giỏi thì cậu đi khuyên đi." Đôi mắt như dao của Kiêu Mặc Hiên quét về phía Phong Tử.

Phong Tử bị nghẹn, lập tức cầm đũa lên: "Anh không cách nào thuyết phục được người ta, em có thể làm gì được chứ."

Kinh Nguyên giơ tay lên: "Mặc kệ cô ấy, chúng ta ăn đi."

Mấy người họ cầm đũa lên chuẩn bị ăn thì cửa phòng đột nhiên mở ra, ba người đồng loạt quay lại nhìn Mộc Ca.

Mộc Ca ho khan hai lần: "Khụ khụ, mặc dù tôi rất xinh đẹp, nhưng khi bị các người nhìn như vậy, tôi cũng rất ngại ngùng nha."

Phong Tử nhìn Mộc Ca, rất không khách khí nói: "Thật không ngờ cô còn biết chữ ngại ngùng này."

"Bây giờ tôi đã biết tại sao anh ấy tìm được người bạn gái là tôi đây, mà anh thì vẫn còn độc thân."

"Được lắm, coi như tôi chưa nói gì đi." Phong Tử biết lời cô nói ra không lời nào nghe lọt tai.

Mộc Ca Ca đắc ý cười: "Anh cũng tự mình biết mình đấy. Kiêu Mặc Hiên, sáng mai sau khi cùng anh về nhà, tôi sẽ cùng anh quay về đơn vị!"