Thấy Kiêu Mặc Hiên càng lúc càng đến gần, Mộc Ca mỉm cười, duỗi ngón tay trắng nõn chọc vai anh: "Thôi nào, anh là dạng gì tôi còn không biết sao, cả bó tuổi rồi đừng làm mất mặt nhau nữa. Không phải chỉ là đi đến nhà anh thôi sao, tôi đồng ý, anh không cần phải tự mình hại mình đâu."
Kiêu Mặc Hiên tức giận nghiến răng, đang định hôn lên môi cô thì thấy Phong Tử và Kinh Nguyên quay lại, anh chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Không sao, sẽ một ngày nào đó tôi cho em biết, cái gì gọi là đàn ông."
Mộc Ca bĩu môi, liếc anh với ánh mắt khinh thường: "Chờ anh không bằng chờ ngày nào đó tôi say rượu, hoặc đột nhiên máu nóng lên đầu muốn chiếm lấy nhan sắc của anh, sau đó ăn sạch anh."
Lông mày Kiêu Mặc Hiên khẽ cau lại, cả khuôn mặt có chút co giật: "Đừng có gấp, sớm muộn gì em cũng sẽ nằm trong vòng tay tôi, xin tha."
Mộc Ca chán ghét lắc đầu: "Được rồi, được rồi, anh cứ tự an ủi bản thân mình vậy đi."
Khi ngày đó đến, Mộc Ca rất vui mừng vì hôm nay Kiêu Mặc Hiên đã nương tay, bằng không làm trên xe, cô còn xuống xe nỗi không.
Phong Tử mở cửa xe cho Kinh Nguyên, khi nghe thấy lời nói của Mộc Ca, Kinh Nguyên hỏi: "Hai đứa nói gì vậy?"
Mộc Ca nhìn dì mình nở nụ cười ngọt ngào:" Anh ấy nói ngày mai sẽ đưa cháu về gặp bố mẹ."
"Ồ, vậy là hai đứa sắp về ra mắt người lớn rồi, đây là chuyện tốt nha." Kinh Nguyên vốn còn lo lắng, nhưng bây giờ nghe Mộc Ca nói vậy thì cũng đã yên tâm.
Mộc Cảnh nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì, không nhịn được hỏi: "Dì, dì không ngại bố mẹ anh ấy cho rằng cháu không xứng với anh ấy sao?"
"Sao có thể chứ, dì tin bố mẹ Mặc Hiên là người văn minh, sẽ không màng đến gia thế bối cảnh đâu, nếu như bởi vậy mà ghét bỏ cháu thì chứng tỏ bọn họ không có phúc khí."
"Hehe, nghe lời dì xong, cháu thoải mái rồi." Mộc Ca cười toe toét, giống như một nhóc con vui vẻ.
Về đến nhà, bốn người bận rộn làm cùng nhau, khoảng nửa giờ sau, mọi người đã vây quanh bàn ăn.
Hôm nay Kinh Nguyên rất vui, uống với mọi người một ly: "Hôm nay vui vẻ, chúng ta cùng uống một ly, sau khi uống xong, mọi người ngủ ở đây luôn đi, dù sao ở đây cũng đủ phòng mà, sáng mai dì sẽ làm bữa sáng cho các cháu ăn."
Phong Tử vốn muốn từ chối, nhưng khi thấy Kiêu Mặc Hiên liếc nhìn mình, anh ta lập tức gật đầu đáp lại: "Vậy thì cảm ơn dì đã tiếp đãi."
"Này này, Phong Tử, ăn thì có thể, còn ở thì thôi nha. Ở đây chỉ có 3 phòng, dì tôi ngủ dễ tỉnh không thích ngủ chung giường với người khác, cho nên chúng ta mỗi người 1 phòng, còn anh ngủ sofa đê."
"Cô ở cùng phòng với đại đội trưởng cũng được mà , hơn nữa, không phải hai người chưa từng ở cùng nhau." Phong Tử nói nói chuyện như lẽ đương nhiên.
Kinh Nguyên mỉm cười, giơ tay lên: "Được rồi, được rồi, dì cũng không phải là người bảo thủ, dì tin các cháu biết giữ chừng mực."
"Không, hôm nay cháu muốn ngủ một mình." Mộc Ca không chịu thỏa hiệp. Trên thực tế, cô muốn ngủ một mình là để điều tra một vài thứ, có Kiêu Mặc Hiên tất nhiên sẽ không tiện.
"Vậy cô ngủ trên ghế sofa đi, tôi là khách ở đây mà, dì nói xem có đúng không?"
Kinh Nguyên liếc nhìn Phong Tử, mỉm cười gật đầu: "Ừm, đúng rồi, đến lúc đó, nếu con bé không muốn ở chung phòng với Mặc Hiên vậy thì để nó ngủ trên ghế sofa một mình."
"Ối chài ơi, bây giờ tôi đã nhìn ra, cả hai người mới là người thân của dì tôi, còn tôi chỉ là người ngoài."
Sao cô có cảm giác hai tên khốn khϊếp này tới là để cướp dì của cô vậy.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay lên vỗ đỉnh đầu cô.
Như là đang an ủi, Phong Tử lắc đầu cười nhẹ, bầu không khí như vậy anh ta rất thích.
Kinh Nguyên lại nâng ly lên: "Cho dù ngủ thế nào, dì cũng phải cảm ơn hai đứa. Ca Nhi tính khí thất thường và nóng nảy, nhưng tâm tính lương thiện. Nếu trong quân đội nó có gậy phiền toán gì cho các cháu, hy vọng các cháu vẫn sẽ chăm sóc nó."
Kiêu Mặc Hiên nghe thấy lời nói của bà, cũng cầm ly rượu lên đập mạnh với bà: "Dì yên tâm, mặc kệ cô ấy có thế nào, cháu cũng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
"Xía, đúng là nói còn hay hơn hát. Dì, cháu nói dì nghe, anh ta là một con người hai mặt đấy." Nghe anh nói sẽ chăm sóc cô thật tốt, cô lại một lần nữa nhớ đến cảnh tượng mình nhảy xuống sông hôm đó.
Không ai biết lúc đó cô đã sợ hãi và hoảng loạn như thế nào, và không ai biết khi cô bị ngâm dưới nước một mình, nhớ đến quá khứ, nó tàn nhẫn đến mức nào.
"Con nhóc mày, Mặc Hiên đã làm gì cháu mà dì thấy cháu cứ nhắm vào người ta miết vậy."
Mộc Ca thấy dì hiểu lầm mình, liền đặt đũa xuống nhìn hai người bọn họ: "Hai người các người không dám nói thật."
Thấy Mộc Ca nghiêm túc như vậy, ánh mắt Kinh Nguyên chuyển sang Kiêu Mặc Hiên và Phong Tử: "Có chuyện gì, chẳng lẽ hai đứa đã bắt nạt Ca Nhi sao?"
Kiêu Mặc Hiên đang định lên tiếng, nhưng Phong Tử đã vội giành lên tiếng trước: "Dì, thật ra đại đội trưởng của chúng cháu đang giúp cô ấy vượt qua nỗi sợ hãi, mặc dù trước đó không nói qua với cô ấy, nhưng quả thực chuyện này là vì muốn tốt cho cô ấy, hơn nữa trong lần huấn luyện này, đại đội trưởng của chúng cháu còn cứu được một đứa bé."
"Cút, đó không phải cũng là sự sắp xếp trước của các anh sao?" Mộc Ca không biết đứa trẻ kia thật sự là chuyên ngoài ý muốn.
"Cô cảm thấy đại đội trưởng sẽ lợi dụng một đứa trẻ không biết bơi sao?" Phong Tử có chút không vui vì Mộc Ca hiểu lầm Kiêu Mặc Hiên.
Cho dù Kiêu Mặc Hiên huấn luyện người rất tàn nhẫn, lạnh lùng xử lý mọi việc, nhưng sự chính trực của anh mới là điều mà anh ta ngưỡng mộ và khâm phục nhất.
"Vậy sao?" Mộc Ca nhướng mày hỏi ngược lại.
Kinh Nguyên vỗ mu bàn tay Mộc Ca: "Đừng nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng như vậy. Mặc dù dì không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dì tin Kiêu Mặc Hiên sẽ không có ý đồ xấu nào với trẻ con, càng sẽ không làm chuyện tổn thương đến cháu."
"Dì, suýt chút nữa cháu đã chết đuối, chết đuối đó, dì có biết không?" Mục Ca có chút kích động, đứng dậy rời đi.
Kiêu Mặc Hiên xin lỗi Kinh Nguyên: "Cháu xin lỗi dì, là cháu làm cho cô ấy nổi giận, khiến cô ấy không vui nhưng cháu không có ác ý, cháu chỉ hy vọng trong lòng cô ấy sẽ vượt qua chướng ngại này."
"Không phải lỗi của cháu, là con bé không thể quên được tai nạn đó, vì vậy luôn ghét xuống nước, và cảm thấy rằng chỉ cần mình xuống nước thì sẽ làm liên luỵ đến người khác." Nói đến đây, giọng điệu của Kinh Nguyên cũng lộ ra một chút lo lắng.
"Dì có thể kể cho cháu nghe về thời thơ ấu của cô ấy không, đặc biệt là tai nạn đó."
Kinh Nguyên nhìn Kiêu Mặc Hiên: "Vậy dì hỏi cháu trước, con bé từ quân đội trở về, là có liên quan đến chuyện này đúng không?"
Kiêu Mặc Hiên gật đầu: "Đúng vậy, mọi người trong đội đều phải có khả năng xuống nước, có thể lên bờ, có thể bay, có thể nhảy. Mọi phương diện Mộc Ca đều rất xuất sắc, có thể nói là một nhân tài hiếm có, nhưng ở phương diện bơi lội cô ấy gặp trở ngại, và vì thế mà cô ấy quyết tâm rời khỏi quân đội, Đó là lý do tại sao cháu thiết kế cho cô ấy nhảy xuống sông."
Kinh Nguyên gật đầu: "Có thể thấy được lúc đó tình hình rất nguy cấp, bằng không có đánh chết nó cũng sẽ không nhảy xuống."