Chương 44: Hay là chúng ta diễn tập thực chiến?

Ánh mắt Kiêu Mặc Hiên lạnh hơn một chút: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không khiến em phải hối hận."

Đôi mắt to sáng ngời của Mộc Ca chớp chớp: "Sao, đã suy nghĩ thông suốt muốn đi chữa bệnh à?"

"Cô nhóc, em có cảm thấy mình đang đi lạc đề rồi không?" Anh thì bị bệnh gì chứ? Nếu anh không mạnh mẽ áp chế sự xung động của mình, anh đã làm cô từ lâu rồi.

Mộc Ca suy nghĩ lại, quả thực có chút lạc đề, vừa định tiếp tục đề tài vừa rồi thì đột nhiên có một bóng người thoáng qua ngoài cửa sổ xe, tại sao bóng dáng người này lại quen thuộc như vậy?

Suy nghĩ kĩ, chính là "Là hắn."

Vừa nói, cô vừa định đẩy cửa xuống xe, nhưng Kiêu Mặc Hiên nhanh hơn một bước kéo cô lại: "Làm gì vậy?"

"Không có gì, thấy người quen nên định xuống chào hỏi, anh buông tay ra." Cô cau mày, không kiên nhẫn giãy cánh tay bị nắm chặt ra.

"Cô và hắn ta chỉ mới gặp mặt một lần, từ khi nào thù địch biến thành bạn bè vậy?" Lúc cô nhìn ra ngoài cửa sổ, Kiêu Mặc Hiên đã nhìn thấy người này rồi.

"Tôi phát hiện anh chính là một con hồ ly, chuyện gì anh cũng nhìn thấy, cho dù người khác không muốn anh biết, anh vẫn biết. Anh nói xem nếu tôi và anh ở bên nhau, tôi còn con đường nào để sống không?"

Càng ở chung, Mộc Ca càng cảm thấy mình không phải là đối thủ của anh, giống như anh là trên tiến sĩ và cô là một trường mẫu giáo, khác nhau một trời một vực!

"Nếu em làm bạn gái tôi, đương nhiên tôi sẽ không bắt nạt em, càng không để em bị uất ức."

"Nếu không sao sau khi đánh người tôi vẫn có thể bình yên vô sự chứ?" Bất kể là ở công ty của dì hay nhà của Thẩm Thanh Đồng, nếu không có anh ở đó, đoán chứng cô sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

"Em biết là tốt rồi."

"Không phải anh khoe với tôi anh rất có năng lực à?" Mộc Diệp nhăn mặt nhìn anh.

Kiêu Mặc Hiên nhíu mày đen rậm, mặc dù giọng điệu không lạnh lùng và nghiêm túc như nói chuyện với Phong Tử và lính của anh, nhưng cũng không khá hơn là bao.

"Tôi chỉ nói sự thật, đừng quá tò mò về những người em không biết."

"Nói cách khác, anh biết người này đúng không?" Mộc Ca là một cô gái thông minh, vừa nghe anh nói vậy thì liền đoán được là anh biết người này.

"Trong danh sách." Kiêu Mặc Hiên không nói gì về danh sách.

"Có thể nằm trong danh sách của anh, tôi nghĩ hắn ta cũng là một người rất giỏi, nhưng tôi không biết hắn ta giỏi ở phương diện kia. Nếu sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ mở mang tầm mắt." Mộc Ca mỉm cười, muốn từ chỗ anh tìm hiểu một số thông tin về người kia.

Kiêu Mặc Hiên định mở miệng thì điện thoại reo lên, sau khi nhìn dãy số trên đó, anh đưa tay bấm nghe: "Có việc gì ạ?"

Kiêu Tuấn Đức ở đầu bên kia điện thoại cũng chính là bố của Kiêu Mặc Hiên, nghe anh không tình nguyện gọi một tiếng bố, giọng điệu của ông đầy bất mãn: "Mấy tháng qua không về nhà, bây giờ gọi điện thoại cũng không cho gọi à?"

"Cho gọi hay không cũng không thay đổi được gì, dù con không muốn thừa nhận thì không phải bố vẫn là bố của con sao?" Quan hệ giữa Kiêu Mặc Hiên và bố không hòa hợp lắm, chỉ vì một chuyện nhiều năm trước.

Nhưng không thể phủ nhận rằng bố rất tốt với anh, có lẽ vì anh là con duy nhất trong gia đình, con trai duy nhất trong cuộc đời ông.

Mẹ của Kiêu Mặc Hiên, Tuyết Lan ngồi ở bên cạnh, khi nghe thấy giọng điệu của con trai không tốt lắm thì bà vội cầm lấy điện thoại di động: "Nhóc con, mẹ nghe nói con có bạn gái, mau dẫn về cho mẹ xem mắt nào."

Nghe thấy giọng nói của mẹ, giọng điệu của Kiêu Mặc Hiên có chút thay đổi: "Bà Tuyết Lan, tin tức của bà cũng thật linh thông, con vừa trở về mẹ đã biết rồi?"

"Tức là, nếu con không trở về, mẹ sẽ đến quân đội gặp con dâu."

Bà đang nghiêm túc tìm con dâu, dù sao con trai bà đã lớn như vậy, lại không có hứng thú với phụ nữ nên bà phải ra tay tác hợp mới được. Kiêu Mặc Hiên liếc nhìn Mộc Ca: "Hôm nay không được, con phải cùng cô ấy đến nhà dì cô ấy ăn cơm, ngày mai con sẽ đưa cô ấy về."

Khi Mộc Ca nghe vậy thì liền vội vàng xua tay, hai người bọn họ chỉ là quan hệ hợp đồng, nói tới nói lui cũng chỉ là giả, nếu lỡ như bị phát hiện thì cô lấy gì bồi thường cho Kiêu Mặc Hiên đây?

Trong điện thoại, Tuyết Lan đã nghe anh đồng ý, lập tức vui vẻ dặn dò: "Được rồi, ngày mai thì ngày mai, đã nói được thì phải làm được."

"Đã đáp ứng mẹ, có khi nào con không làm không?"

"Ừm, như vậy trước đi, ngày mai gặp lại."

Tuyết Lan vui vẻ cúp điện thoại, trước đó nghe anh không gần phụ nữ, mỗi ngày bà với chồng phải sắp xếp cho anh xem mắt, bây giờ không biết con gái nhà nào nhìn trúng anh nữa?

Mộc Ca thấy anh cất điện thoại di động thì lập tức trừng mắt nhìn anh: "Này, tôi đồng ý đi khi nào chứ, hơn nữa, chúng ta đã thỏa thuận từ trước, chuyện trong nhà anh thì anh tự giải quyết."

"Tôi cũng nói qua, cần hợp tác thì phải hợp tác, chưa kể tôi đã gặp dì rồi, chẳng phải em nên cùng tôi về nhà gặp bố mẹ tôi sao?" Mặc dù là quan hệ hợp đồng, nhưng trong lòng anh đã coi cô là tương lai rồi.

"Anh không sợ tôi sẽ làm loạn à?"

"Chỉ cần là phụ nữ, những thứ khác không thành vấn đề."

Kiêu Mặc Hiên biết rất rõ tính khí của mẹ mình, như lần trước anh đã nói, chỉ cần là phụ nữ, cho dù là hôn nhân lần hai, bà Tuyết Lan cũng sẽ không phản đối.

“Mẹ anh đúng là số khổ, nuôi anh ưu tú đến như vậy, bảo anh lấy vợ thôi mà còn tỏ vẻ uất ức như thế, xin phép mặc niệm thay bà 3 giây.”

Kiêu Mặc Hiên mím đôi môi mỏng, đôi mắt đen tuyền nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Em đang cười nhạo tôi vô năng à?"

Mộc Ca khẽ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp: "Cho anh nhìn tự mình trải nghiệm."

Kiêu Mặc Hiên không khỏi lắc đầu cười tủm tỉm, đây là lần đầu tiên anh cười trước mặt cô.

Nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng ban đầu của anh, bởi vì có nụ cười hấp dẫn như gió xuân mà khiến cho người ta mê luyến.

Cô mở đôi mắt to trong veo si ngốc nhìn anh...

Trong lòng vô cùng cảm khái, người đàn ông này khi cười lên thật đẹp trai mê người!

Kiêu Mặc Hiên giơ tay xoa tóc cô, đồng thời thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Nếu bán nhan sắc mới có thể nhận được sự tha thứ của em, vậy tôi nguyện ý."

"Ừm... Hừ hừ..."Mộc Ca đang ngây ngốc bị lời nói của anh dọa cho sợ hãi, càng thêm kinh ngạc trước sự dịu dàng của anh.

Thấy cô như vậy, Kiêu Mặc Hiên có chút đùa giỡn hỏi: "Vui vậy à?"

"Xì, mặc dù tôi mê luyến sắc đẹp, nhưng tôi thích cuộc sống tốt. Anh là người miệng cọp gan thỏ trông thì ngon đó nhưng lại không dùng được, chỉ là một vật trang trí ở nhà, không có tác dụng thực chất, vậy tôi cần anh làm gì?"

Kiêu Mặc Hiên lạnh lùng mím môi, sau đó giơ tay vuốt ve đôi môi quyến rũ của cô: "Tôi nghĩ hay là chúng ta diễn tập thực chiến, thế nào?"

Mộc Ca kinh ngạc chớp mắt, tên này nói thật à?