Chương 43: Tôi không muốn buông tay em nữa!

Kiêu Mặc Hiên đi vào cùng với Phong Tử, khi thấy người bên trong đều đã ngã xuống đất, Phong Tử lập tức hét lên: "Còn không mau cút đi."

Ngũ Thạch Thành thấy đó là Kiêu Mặc Hiên thì không dám nói thêm nhiều nữa, vội vàng cụp đuôi dẫn người của mình rời đi.

Mộc Ca nhìn Phong Tử: "Tôi nói, anh có thể đến sớm một chút nữa được không?"

Cô còn định xem liệu người đàn ông đội mũ kia sẽ làm gì cô không thì bọn họ đã đến rồi.

Kinh Nguyên nhìn thấy Kiêu Mặc Hiên và Phong Tử kia cùng nhau xuất hiện, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống. Nghe Mộc Ca nói chuyện như vậy, bà giơ tay chọc vào đầu cô: "Con nhóc này, người ta đến giúp đỡ còn không vui à?"

"Dì nghĩ người như cháu còn cần người khác giúp đỡ sao?"

Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Kiêu Mặc Hiên uy phong lẫm liệt đứng bên cạnh, mặc dù không nói lời nào, nhưng hơi thở vương giả của anh vẫn khiến người khác không thể bỏ qua.

Ngũ Thiến Ảnh nhìn thấy Ngũ Thạch Thành ảo não dẫn người rời đi, cô ta cũng đi theo sau, Mộc Ca đang định đuổi theo thì bị Thẩm Thanh Đồng ngăn cản.

"Mộc Ca, đừng khıêυ khí©h cô ấy, nếu không sau khi cô rời đi, dì của cô sẽ gặp phiền phức đó."

Mộc Ca đột nhiên đá vào bắp chân ông ta, mặc dù có chút mạnh nhưng cũng không đến nỗi bị gãy, Thẩm Thanh Đồng cau mày, hạ eo xuống, xoa chân vừa bị đá.

Kinh Nguyên không muốn ở lại thêm nữa: "Ca Nhi, chúng ta đi thôi."

Mộc Ca gật đầu, đi theo dì ra ngoài, Kiêu Mặc Hiên liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Đồng,: "Tốt nhất ông nên biết điều một chút."

Thẩm Thanh Đồng bị dọa đến mặt trắng bệch, giọng điệu của anh quá lạnh lùng, giống như băng tuyết xuyên qua người ông ta, khiến ông ta không khỏi run rẩy.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm phiền bọn họ nữa."

Kiêu Mặc Hiên không nhìn ông ta nữa mà đi theo bước chân của Mộc Ca ra ngoài, Phong Tử cũng không quên nói lại với ông ta trước khi rời đi: "Đừng đánh chủ ý lên người bà Kinh Nguyên, nếu không ông sẽ phải hối hận đấy."

Thẩm Thanh Đồng sợ tới mức không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu một cái, mãi cho đến khi bọn họ bước ra khỏi cửa, hồi lâu sau ông ta mới tỉnh táo lại.

Mộc Ca đi ra ngoài, quay lại nhìn Kiêu Mặc Hiên vẫn đang đi theo: "Này, anh còn đi theo tôi làm gì? Không biết đường về nhà à?"

Không đợi Kiêu Mặc Hiên lên tiếng, Kinh Nguyên đã giơ tay đánh vào vai Mộc Ca một cái: "Cái con nhóc này, càng ngày càng không biết tốt xấu."

"Dì, dì là dì ruột của cháu, không có quan hệ gì với anh ta, dì đừng quay cùi chỏ ra ngoài vậy chứ." Mộc Ca xoa bả vai, cáu kỉnh nói.

Kinh Nguyên nhìn Kiêu Mặc Hiên: "Mặc Hiên, đừng để ý đến nó. Về nhà, dì sẽ làm đồ ăn ngon cho cháu ăn."

"Cảm ơn dì, là do cháu không sắp xếp người bên cạnh dì, để dì bị ức hϊếp, nên Mộc Ca tức giận cũng phải."

Thấy anh tự trách mình, Kinh Nguyên vội vàng lên tiếng: "Sao có thể trách cháu được chứ, là dì không cẩn thận, chúng ta về nhà thôi."

Phong Tử bước nhanh đến mở cửa xe giúp họ , Kinh Nguyên ngồi ngay phía trước.

Mộc Ca bĩu môi, cho dù cả người vô cùng tức giận cũng không muốn làm dì không vui, nên không còn cách nào khác đành phải ngồi ở phía sau với Kiêu Mặc Hiên.

Sau khi lên xe, Kinh Nguyên liếc nhìn Phong Tử: "Ngũ Phong, buổi tối cháu cũng ở lại ăn đi. Chúng ta đi siêu thị trước, buổi tối ăn lẩu thế nào?"

"Cảm ơn dì, vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh."

"Dì, cháu cũng đã nhiều ngày không về, dì không nấu ăn cho cháu ăn, giờ còn đi chiêu đãi hai tên lừa đảo này." Mộc Ca vẫn còn để bụng chuyện hai người họ lừa cô.

"Hả? Tên lừa đảo gì? Con nhóc này nói gì vậy?" Kinh Nguyên không biết chi tiết, nên không hiểu Mộc Ca đang nói gì.

Mộc Ca liếc nhìn Kiêu Mặc Hiên: "Lời cháu nói đều là thật, không giống như một số người mưu mô, bụng dạ xấu xa, chớp mắt cái là muốn mạng người."

Kinh Nguyên nhìn Phong Tử, Phong Tử cười giải thích: "Hai người họ giận dỗi nhau ấy mà."

"Ừm, dì cũng thấy vậy. Lát nữa cháu với dì đi mua thức ăn, để hai người họ trên xe bình tĩnh lại một chút. Lớn già đầu rồi còn bày đặt giận dỗi."

Phong Tử mỉm cười gật đầu: "Được ạ."

Mộc Ca không nói gì, bởi vì cô cũng muốn nói chuyện riêng với Kiêu Mặc Hiên. Một bụng lửa của cô mới phát tán được một nửa, còn một nửa cô phải xả lên người anh mới được, nếu không cô sợ mình bị nghẹn đến chết mất.

Kiêu Mặc Hiên thấy cô không nói gì, đương nhiên hiểu cô bằng lòng ở lại trên xe là để thanh toán nợ nần với anh.

Chẳng mấy chốc xe đã đến cửa siêu thị, trước khi xuống xe Kinh Nguyên dặn dò: "Hai đứa bình tĩnh ngồi nói chuyện, không được giận dỗi nữa. Đặc biệt là cháu không được ức hϊếp người ta đấy."

Khóe miệng Mộc Ca giật giật: "Dì đúng là đề cao cháu rồi."

Với cái bụng da đen tối của anh, sao cô có thể ức hϊếp anh được chứ?

Kinh Nguyên không để ý cô, đẩy cửa và bước ra khỏi xe với Phong Tử, sau đó đi về phía lối vào siêu thị.

Trong xe, Kiêu Mặc Hiên quay đầu nhìn cô: "Còn tức giận à?"

"Chẳng lẽ tôi phải nở nụ cười chào đón anh sao?" Nếu cô đánh lại anh thì đã đạp anh mấy cái rồi.

"Tôi chỉ là muốn em không còn sợ hãi nữa, cũng không muốn vì chuyện này mà em phá hỏng những nỗ lực trước đây của mình." Cô ưu tú thế nào, anh biết rõ.

"Vậy thì tôi phải cảm ơn anh rồi, nhưng tiếc là tôi lại sợ hãi hơn trước, và tôi nghĩ mình không thích hợp để trở thành một người lính, đặc biệt là làm lính của anh." Nghĩ đến bản thân mình lo lắng, không quan tâm sống chết buông người nhảy một cái, vậy mà đó chỉ là một âm mưu, sao cô có thể không tức giận cho được?

"Nói đi, muốn tôi làm gì thì em mới hết giận?"

"Tôi nghĩ là hai chúng ta nên chấm dứt hợp đồng, phủi sạch mọi quan hệ, bằng không một ngày nào đó tôi hoá thành tro bụi, cũng không biết là ai đã đẩy tôi vào hố lửa."

Kiêu Mặc Hiên nhếch khóe miệng: "Chấm dứt hợp đồng? Vậy em phải trả lại tiền cho tôi, còn có phí bồi thường vi phạm hợp đồng."

"Coi thường tôi không có tiền đúng không, được, anh đợi đó, tôi sẽ bán thận để trả nợ anh được chưa?"

"Sợ là em rao bán cũng không ai dám mua, vì vậy em nên gạt bỏ những suy nghĩ đó của mình đi, thay vào đó nên suy nghĩ xem có muốn quay về làm bộ đội không? Tôi sẽ lên phương án trị khỏi bệnh sợ nước của em, chỉ mong muốn em ngày càng tốt hơn."

"Đừng nói dễ nghe như vậy, lòng người khó dò, tôi không muốn mỗi ngày đều sống phòng bị và tính toán, tôi sẽ không bao giờ quay về quân đội đâu." Mộc Ca không nghĩ đến việc trở về quân đội, cũng là vì lo lắng cho dì của mình.

Kiêu Mặc Hiên nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc không ít: "Em có biết lúc em nhảy xuống, tôi đã nghĩ gì không?"

Mộc Ca hơi nghiêng đầu, cho anh một cái liếc mắt: "Không phải suy nghĩ muốn dìm chết tôi à, nếu không anh sẽ không chơi lớn như vậy?"

"Đời này tôi sẽ không bao giờ buông tay em!"

Lâm Ca chớp đôi mắt to vô tội: "Ôi chao, anh đừng gài bà, bà đây không muốn đến lúc tuổi già mắt mờ còn phải giữ sự trong trắng đâu!"