Chương 42: Chiến đấu đến cùng!

Kinh Nguyên luôn có thể nhẫn nhịn cũng không khỏi giật giật khóe miệng vài lần sau khi nghe Mộc Ca nói, con nhóc này hung dữ từ khi nào vậy chứ?

Không biết thằng nhóc Kiêu Mặc Hiên kia có biết không?

Có khi nào bởi vì biết bộ mặt thật của con bé mà đá trở về không?

Nghĩ đến đây, Kinh Nguyên không khỏi nhìn Mộc Ca thêm hai lần, nghĩ đến lúc về phải hỏi thăm tình hình mới được.

Thẩm Thanh Đồng nghe được lời của Mộc Ca thì sắc mặt liền tái xanh, ánh mắt tràn đầy tức giận: "Mộc Ca, dù tao có ra sao cũng là người lớn hơn mày, sao mày nói chuyện mà không biết lựa lời vậy hả?”

Mộc Ca khịt mũi khinh thường: "Nói không biết lựa lời là còn nhẹ đấy. Ông đã lãng phí bao năm thanh xuân của dì tôi rồi, ăn của dì tôi bao nhiêu tiền hả, mới nói mấy câu không lựa lời ông đã không chịu nổi rồi sao?"

Ban đầu chỉ ly hôn, cô cũng không thèm dạy dỗ ông ta một bài học, nhưng bây giờ lại đứng trước mặt cô thì làm sao cô dễ dàng bỏ qua được?

"Tôi thừa nhận là tôi có lỗi với dì cô, để có được sự tha thứ của bà ấy, bắt tôi làm gì cũng được." Trong lòng Thẩm Thanh Đồng đã có tính toán.

Khi Ngũ Thiến Ảnh nghe vậy liền đẩy ông ta một cái: "Thẩm Thanh Đồng, anh đang nói cái gì vậy hả? Dựa vào cái gì anh phải cầu xin sự tha thứ của bà ta chứ?”

"Dựa vào anh là có lỗi trong cuộc hôn nhân với bà ấy. Được rồi, anh đưa em đến bệnh viện trước."

Lúc nói lời này, ánh mắt Thẩm Thanh Đồng quét qua Kinh Nguyên, nghĩ rằng bà sẽ có phản ứng gì đó, nhưng đáng tiếc bà vẫn bình thản như vậy, trong mắt không hề có dao động nào.

"Thẩm Thanh Đồng, tôi nói cho anh biết. Quá khứ đã qua, nếu anh còn dám nhớ mãi bà ta không quên hay có ý nghĩ gì khác, thì đừng trách tại sao tôi lại nói với anh tôi xử anh.”

Cô ta biết rõ Thẩm Thanh Đồng là đàn ông kết hôn lần thứ hai, nếu không phải bởi vì thích ông ta, nào có thể chịu đi theo ông ta?

"Được rồi, anh đã ly hôn với Kinh Nguyên, đừng nói bây giờ anh có ý nghĩ gì, cho dù anh có, Kinh Nguyên cũng sẽ không đâu. Đi, anh đưa em đến bệnh viện." Ông ta làm vậy cũng là vì không muốn cô ta dẫn anh trai đến sau đó hai bên lại đánh nhau.

Dù sao đả thương ai đều không ổn.

Nghe thấy lời nói của Thẩm Thanh Đồng, Kinh Nguyên mới lên tiếng: "Thẩm Thanh Đồng, lời này của ông nói rất đúng, người ta nói ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Đừng nói trước kia ông có đức hạnh thế nào, cho dù bây giờ ông có giá trị mấy chục triệu, tôi cũng sẽ không thèm nhìn ông lấy một cái, cho nên tiểu tam cứ yên tâm, mặt hàng như ông ta không ai thèm giành đâu."

Mộc Ca chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn dì mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Đến bây giờ cô chưa từng thấy dì nói như vậy với ai, bây giờ nghe vậy đúng là rất hả giận.

Mấy người bọn họ đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, hình như là có khá nhiều người, Kinh Nguyên có chút lo lắng nhìn Mộc Ca: "Khụ khụ, nếu thật sự không ổn thì chúng ta chạy đi, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun."

"Phụt... vậy là dì vẫn không tin tưởng cháu rồi.”

"Dì tin tưởng cháu, nhưng cháu sẽ không thể đánh thắng nhiều người đâu, tránh voi chẳng xấu mặt nào, vì vậy chúng ta đừng nên làm gì cả, biết chưa?"

"Vâng, dì chỉ cần đứng sau lưng cháu nhìn là được rồi." Hôm nay trong người cô đang tức giận, lại người đến cửa làm bao cát cho thì cô cần gì phải khách khí chứ?

Anh trai của Ngũ Thiến Ảnh thật ra là con trai của Ngũ Lượng là Ngũ Thạch Thành, người này cao lớn thô kệch, mặt mũi có vẻ tai to mặt lớn, vừa vào cửa đã gân cổ lên hỏi: "Có chuyện gì, ai dám bắt nạt em?"

Ngũ Thiến Ảnh vội vàng giơ bàn tay bị thương của mình lên: "Anh nhìn xem, ngón tay em bị người ta bẻ gãy rồi này, anh phải báo thù cho em, em không chịu bị bắt nạt như vậy được."

Ngũ Thạch Thành nhìn Thẩm Thanh Đồng ở cửa: "Ông bắt nạt em gái tôi sao?"

Ngũ Thiến Ảnh thấy anh trai mình tìm sai người thì liền giải thích: "Không phải Thanh Đồng bắt nạt em, mà là vợ cũ của anh ấy và con nhỏ thô lỗ kia bắt nạt em."

Ngũ Thạch Thành liếc nhìn vào trong phòng, sau đó đẩy Thẩm Thanh Đồng ra đi vào, năm người phía sau cũng đi vào theo.

Mộc Ca nhìn những người này, nhưng chỉ liếc mắt nhìn người đội mũ đen, mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh.

Không phải người đàn ông này hấp dẫn cô, mà là trên người anh ta toát ra sự lạnh lùng không giống những người khác.

"Là cô bắt nạt em gái tôi à?"

"Tôi không chỉ bắt nạt em gái anh, mà còn bắt nạt cả Ngũ Lượng, anh có thể làm gì tôi nà?"

"Cô dám bắt nạt cả bố tôi sao? CMN tôi còn đang đi tìm cô đây, cô đã dâng mình tới cửa rồi.”

Ngũ Thiến Ảnh cảm thấy khó hiểu, hỏi lại: "Anh, chú bị làm sao vậy?"

"Bị con khốn này đá đến bị thương, không những không có việc làm mà còn phải nằm trên giường một tháng, em nói xem món nợ này chúng ta nên tính toán thế nào?"

Ngũ Thạch Thành vốn cao lớn vạm vỡ, bây giờ còn trợn mắt lên càng thấy đáng sợ hơn.

Nhưng Mộc Ca vẫn bình tĩnh, không có một chút rụt rè hay lo lắng: "Tính thế nào? Em gái anh đã phá hoại gia đình dì tôi, còn bố anh hủy hoại tương lai của dì tôi, chúng ta cũng nên tính toán món nợ này.”

Ngũ Thạch Thành thấy cô vẫn còn mạnh miệng thì liền lấy con dao nhọn trong túi ra chỉa vào ngực cô, Kinh Nguyên lo lắng nhắc nhở: "Cẩn thận."

Trước tiên là Mộc Ca bảo vệ dì mình ở sau lưng, sau đó nhanh - chuẩn - ác nắm lấy cổ tay Ngũ Thạch Thành, chỉ dùng sức một chút, con dao đã rơi vào tay Mộc Ca, sau đó cô chém mạnh vào lòng bàn tay hắn ta.

Ngũ Thạch Thành cảm thấy đau đớn, khi nhìn xuống thì thấy lòng bàn tay mập mạp của mình có máu tươi chảy ra, hắn ta chửi ầm lên: "Mẹ kiếp, mày dám chém tay tao, anh em lên cho ả một bài học."

Trái tim Kinh Nguyên dâng lên cổ họng, nhưng bà biết lúc này mình không thể hoảng sợ, nếu không sẽ khiến cô không thể chuyên tâm trừng trị những kẻ xấu này.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đồng vội vàng lên tiếng: "Đừng đánh nhau, đả thương người khác là phạm pháp đó."

Ngũ Thiến Ảnh đưa tay không bị thương chỉ vào ngực Thẩm Thanh Đồng: "Bọn họ làm tôi bị thương trước, anh sợ cái gì?"

"Anh không sợ, nhưng anh sợ rằng em sẽ vướng vào kiện cáo này nọ."

"Đừng nói dễ nghe, trong lòng anh đang nghĩ gì, tôi biết rất rõ ràng." Ngũ Thiến Ảnh liếc mắt nhìn ông ta một cái, rồi quay đầu tiếp tục xem đánh nhau.

Mộc Ca thấy người đội mũ không ra mặt thì trong lòng cô có chút nghi hoặc, nhưng cô không có thời gian suy nghĩ, khi ba người cùng tiến lên, cô giống như một con sư tử bị chọc giận.

Quét chân, đá chéo, nắm trở lại, từng chiêu phải gọi là tàn nhẫn, từng quyền đánh chuẩn xác vào chỗ yếu của bọn họ, ngay sau đó ba người bị đánh liền ngã xuống đất khịt mũi.

Khóe miệng người đội mũ giật giật, mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, Mộc Ca cũng không cho rằng mình nhìn nhầm, anh ta đang giễu cợt cô.

Ngay lúc anh ta sắp ra tay thì nhìn thấy Kiêu Mặc Hiên và Phong Tử xuất hiện ở cửa...