Tổng giám đốc không nghĩ tới Mộc Ca tuổi còn nhỏ mà đã xuống tay tàn nhẫn như vậy, nhưng nghĩ lại cũng đúng, người của kiêu Mặc Hiên có khi nào khách khí đâu chứ?
Ông ấy nhìn Ngũ Lượng nhe răng trợn mắt: “Chính mình làm sai còn oán trách trên đầu người khác, anh thật sự không muốn lăn lộn trong ngành này nữa đúng không?"
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc..." Ngũ Lượng muốn giải thích, nhưng đau đến mức ngay cả câu nói đầy đủ cũng không nói hết.
Tổng giám đốc giơ tay lên, nhìn thư ký Lý đi tới: “Tiểu Lý, cậu xử lý người này đi, tôi đưa hai người Kinh Nguyên ra ngoài."
“Vâng ạ." Tiểu Lý đáp một tiếng, đứng bên cạnh Ngũ Lượng, hất cằm lên với ông ta.
Ngũ Lượng muốn bước đi, nhưng một động tác cũng đau đớn đến thấu tim khiến mồ hôi lạnh ông ta chảy ròng rọc: “Thư ký Lý…. Tôi không dám nhúc nhích."
Thư ký Lý thấy sắc mặt ông ta trắng bệch run rẩy liền lắc đầu: “Tôi nên gọi xe cứu thương cho ông.”
“Thư ký Lý, có thể nói giúp tôi một câu được không? Nói với tổng giám đốc là tôi hứa sau này sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, tôi sẽ sớm trả lại tiền công ty mà tôi đã chiếm đoạt.”
Thư ký Lý gọi 120 trước, sau đó thu hồi điện thoại di động, nghiêm túc nhìn ông ta: “Ông biết rõ tính cách và nguyên tắc làm việc của tổng giám đốc, ông cảm thấy tôi cần nói thay cho ông nữa sao?"
“Nhưng tôi không thể không có công việc này." Ngũ Lượng không ngờ lại thất bại trong chuyện Kinh Nguyên này, nếu không ông ta cũng sẽ không đồng ý Ngũ Thiến Ảnh và giúp đuổi Kinh Nguyên.
Bây giờ ông ta hối hận đến phát điên rồi!
"Lúc ông tham ô công quỹ nên nghĩ đến chuyện này, tôi không giúp được ông đâu." Bởi vì đi theo tổng giám đốc nhiều năm, thư ký Lý rất hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc. Nếu chuyện Ngũ Lượng chiếm đoạt công quỹ là thật thì ông ta cũng đừng hòng tiếp tục ở lại công ty.
Khi nghe thư ký Lý nói không còn đường nào khác, Ngũ Lượng chỉ có thể than thở một tiếng, hai tay ôm lấy thân dưới, đau đến rêи ɾỉ.
Mộc Ca và Kinh Nguyên được tổng giám đốc tiễn, giơ tay chặn xe đi thẳng đến chỗ ở của Thẩm Thanh Đồng.
"Ầm ầm ầm." Mộc Ca hung hăng đập cửa.
Thẩm Thanh Đồng mở cửa phòng ra, thấy bọn họ liền không nhịn được khẽ nhíu mày, hơi bất ngờ hỏi: “Sao các người lại tới đây?”
“Ai vậy?” Trong nhà truyền ra giọng nói của Ngũ Thiến Ảnh.
Mộc Ca nghe thấy tiếng, nở nụ cười lạnh lùng và trả lời một câu: “Tìm tiểu tam nhà ông."
“Kinh Nguyên, bà cũng mặc kệ không quản Mộc Ca, đã lớn vậy rồi mà nói chuyện không biết lớn nhỏ." Thẩm Thanh Đồng không vui chỉ trích Kinh Nguyên.
Mộc Ca kéo dì út đi vào trong nhà: “Thẩm Thanh Đồng, trước khi ông nói người khác thì nên nhìn lại mình trước, đừng có không nhìn thấy cả người toàn sh** mà nói người khác thối. Hơn nữa tôi đây không biết lớn nhỏ còn hơn ông không biết xấu hổ.”
Ngũ Thiến Ảnh vừa mới tắm xong đi ra, thấy hai người bọn họ, lập tức trừng mắt, tức giận quát: “Ai cho các người vào, đi ra ngoài cho tôi."
*Mình đổi ngôi 3 Ngũ Thiến Ảnh sang cô ta vì nghĩ chắc trẻ cũng không già
Mộc Ca thấy cô ta chỉ vào mình liền đi lên giơ tay cầm ngón tay cô ta, sau đó hung hăng đè xuống dưới: “Bàn tay này của cô đúng là thiếu đánh, không có việc gì lại cứ thích chỉ người khác nhỉ?"
“A... Tay tôi..." Cô ta sợ hãi muốn rút tay mình ra, nhưng cô ta càng dùng sức lại càng đau.
"Mộc Ca, buông cô ấy ra, đừng có mà giương oai ở đây." Thẩm Thanh Đồng nói xong định đi lên kéo Mộc Ca ra. Không phải ông ta lo lắng cho Ngũ Thiến Ảnh, mà là sợ Ngũ Thiến Ảnh bị thương ở chỗ ông ta thì lại không tiện giải thích với người anh trai cao ngạo của cô ta.
Mộc Ca cười lạnh dùng sức, liền nghe tiếng ngón tay gãy, sau đó là Ngũ Thiến Ảnh kêu thảm thiết giống như gϊếŧ heo.
"A... Tay tôi, tay tôi bị gãy, bị gãy rồi."Ngũ Thiến Ảnh dùng tay không bị thương bưng bàn tay kia lên, sau đó run rẩy nhìn Mộc Ca, không biết là vì đau hay tức giận.
"Có chuyện gì bình tĩnh nói, sao lại quá đáng như vậy chứ?"
Mộc Ca nhìn Thẩm Thanh Đồng: “Quá đáng ư? Lấy một ngón tay của cô ta để đổi lấy vết thương trên mặt của dì tôi, tôi thấy còn quá tiện cho cô ta đó.”
“Là các người vừa vào cửa liền đánh người, cô ấy tìm dì mày gây phiền toái khi nào chứ?” Thẩm Thanh Đồng không biết chuyện Ngũ Thiến Ảnh hãm hại Kinh Nguyên, nếu ông ta biết sẽ không cho phép cô ta là vậy.
Bởi vì ông đang tính toán lấy lòng Kinh Nguyên, sau đó lấy được cái gì đó từ tay bà, ví dụ như tiền bạc và quyền lực.
Dạo gần đây ông ta ít nhiều cũng biết chút chuyện của Kiêu Mặc Hiên, nếu không phải vì Ngũ Thiến Ảnh ngăn cản, còn có những người không biết tên kia không cho ông ta tới gần Kinh Nguyên thì ông ta đã sớm đi tìm bà xoa dịu mối quan hệ rồi.
Những người không biết tên kia chính là do Kiêu Mặc Hiên sắp xếp, vốn tưởng rằng Kinh Nguyên trong công việc sẽ không có sơ suất gì, nhưng không nghĩ tới chú của Ngũ Thiến Ảnh cũng ở công ty đó.
kiêu Mặc Hiên không nghĩ tới chuyện này, cho nên sau khi biết chuyện, anh lập tức gọi điện thoại cho tổng giám đốc của Kinh Nguyên.
"Ông hỏi tiểu tam nhà ông đó, xem cô ta đã làm cái gì, sau đó ông lại nói tiếp."
Ngũ Thiến Ảnh thấy Mộc Ca càn rỡ như thế, cầm lấy điện thoại di động: “Cô chờ đó, dám làm gãy ngón tay tôi, tôi sẽ khiến cô đứt cả mười ngón.”
Đôi mắt to sáng ngời của Mộc Ca chợt lóe lên, nhìn qua có vài nét cười, tựa như không để lời của cô ta vào mắt, càng không tin có người có thể chặt đứt mười ngón tay của cô.
Thẩm Thanh Đồng ở một bên thấy Ngũ Thiến Ảnh đang gọi điện thoại, liền khuyên can: “Kinh Nguyên, mau dẫn nó đi đi, nếu không sẽ có chuyện thật đấy.”
Kinh Nguyên nhìn ông ta với ánh mắt rất lạnh lùng, tựa như ông ta làm cái gì cũng khiến bà cảm thấy chán ghét, mặc dù bây giờ ông ta đang không ngừng nháy mắt với mình, bà cũng không hề cảm kích một chút nào.
"Ca, gãy một ngón tay của cô ta là đủ rồi, chúng ta về nhà." Nói thật thì Kinh Nguyên vẫn hơi lo lắng cho Mộc Ca, dù sao cô hiện tại cũng là quân nhân, tùy ý đả thương người có thể sẽ bị trừng phạt.
"Không, người ta kêu cứu binh tới thì chúng ta phải gặp, nếu không người ta còn tưởng rằng mình sợ."
Mộc Ca không phải cậy mạnh mà là cảm thấy người của cô ta tới cũng tốt, sẵn cho bọn họ biết, người nhà Mộc Ca cô không phải dễ bị bắt nạt.
Kinh Nguyên hiểu rõ tính của Mộc Ca: “Cháu có thể đảm bảo hai người chúng ta đều bình yên vô sự rời đi không?”
Nụ cười của Mộc Ca rất tươi, khiến người ta không thể rời mắt: “Đương nhiên.”
Kinh Nguyên không hề nghi ngờ mà gật đầu nói: “Được, dì út chờ cùng cháu.”
Ngũ Thiến Ảnh vốn định giơ ngón tay lên chỉ Mộc Ca, nhưng nghĩ đến mình đã bị gãy ngón tay, đương nhiên không dám lặp lại lần nữa: “Có bản lĩnh thì lát nữa các người đừng có mà quỳ xuống cầu xin tha thứ."
“Người quỳ xuống cầu xin tha thứ là cô đấy. Ngũ Thiến Ảnh cô nên nguyện cầu người của cô có thể quật ngã được tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cô gãy cả mười ngón tay đấy." Mộc Ca nói với dáng vẻ rất nghiêm túc, làm trong lòng Ngũ Thiến Ảnh run rẩy.
Ánh mắt của cô quá tàn nhẫn, giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, giống như chỉ cần cô ta dám đâm chọc, cô có thể cắn nuốt cô ta.
Ngũ Thiến Ảnh nghĩ tới đấy cũng không dám khıêυ khí©h Mộc Ca nữa, quay đầu trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Đồng: “Thẩm Thanh Đồng, anh còn đứng ở đó làm gì, còn không xem ngón tay của em?”
Thẩm Thanh Đồng nhìn Kinh Nguyên, vốn định khuyên bảo mau rời đi, nhưng Kinh Nguyên vốn không nhìn ông ta, ông ta đành phải đi đến bên cạnh Ngũ Thiến Ảnh.
Mộc Ca liếc mắt nhìn hai người đứng chung một chỗ, không nhịn được độc miệng nói: “Rất xứng đôi, một đôi nam nữ lẳиɠ ɭơ hèn hạ!"