Chương 40: Đá Chết Ông

Mọi người thấy thế, có người gọi bảo vệ, có người gọi lãnh đạo tới, có người sững sờ đứng tại chỗ, tựa như không nghĩ tới cô gái trông có vẻ yếu đuối lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

"Cô chờ đó cho tôi, nếu gương mặt của tôi bị sứt mẻ gì, tôi cũng sẽ không để cô được dễ chịu đâu." Người phụ nữ bị dập nát miệng còn nói những lời cay nghiệt.

"Được thôi, có giỏi thì cứ kêu người đến đi." Mộc Ca khinh thường nhìn cô ta một cái.

Người phụ nữ đang định nói gì nữa thì thấy lãnh đạo đi tới: "Giám đốc Ngũ, anh nhìn mặt tôi này, tôi muốn báo cảnh sát.”

"Kinh Nguyên, cô tới đây làm cái gì. Còn dẫn theo người đến gây sự, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật." Người được xưng là giám đốc Ngũ chính là chú của Ngũ Thiến Ảnh, Ngũ Lượng.

Mộc Ca nhìn ông ta một cái: "Trách nhiệm trước pháp luật à? Tại sao không ai nói chịu trách nhiệm trước pháp luật khi cô ta làm dì tôi bị thương?”

“Vết thương trên mặt dì út cô là do chính cô ta không cẩn thận gây ra, có thể trách ai chứ?” Ngũ Lượng lạnh lùng nói, ra vẻ lãnh đạo.

"Ông là thân thích của tiểu tam Ngũ Thiến Ảnh kia à?" Mộc Ca thấy ông ta hoàn toàn không có ý muốn hiểu rõ tình huống, mà là cứ một mực chỉ trích dì út và mình, hơn nữa người phụ nữ vừa rồi gọi ông ta là giám đốc Ngũ, vậy tám mươi phần trăm không thể nào lầm được.

"Cô gái này nói chuyện phải nói bằng chứng, Thiến Ảnh nhà chúng tôi là người tốt, cô còn nói bậy cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng."

"Phỉ báng sao? Xin hỏi mặt mũi của ông vứt đâu rồi, chẳng lẽ bị người mù lấy rồi à? Cháu gái của ông làm tiểu tam phá hoại gia đình người ta mà ông không nói, còn định tôi kiện tôi phỉ báng à? Ông nghĩ đây là thế giới của ông chắc? "Mộc Ca không tin ông ta có thể một tay che trời.

"Kinh Nguyên, cô cũng đã từ chức, tôi khuyên cô tốt nhất đừng đến quấy rối. Hôm nay tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, mau mang cháu cô rời đi đi."

Các lãnh đạo đang họp, hơn nữa phía trên đã không quá vui về chuyện Kinh Nguyên từ chức, nếu bọn họ biết rõ sự thật, chuyện mình thăng chức có thể sẽ tiêu tan, cho nên ông ta mới vội vàng kêu bọn họ rời đi.

Kinh Nguyên nhìn Mộc Ca, Mộc Ca liền cắt đứt những lời mà dì út định nói: “Dì út, cho dù vào lúc nào thì làm người phải có cốt khí, có đi cũng phải đi đường đường chính chính, không thể để cho tiểu nhân đắc ý được."

“Ừm, dì út nghe lời cháu, cháu muốn làm gì thì làm đi."

"Vậy chúng ta đến văn phòng tổng giám đốc ngồi, thuận tiện lấy đơn từ chức của dì về."

Mộc Ca biết dì út làm việc vẫn cần cù chăm chỉ chưa bao giờ phạm sai lầm, với một người nhân viên như bà, ông chủ sẽ không đồng ý để bà từ chức.

"Đuổi bọn họ ra ngoài." Khi thấy Mộc Ca định dẫn Kinh Nguyên đi tìm lãnh đạo, Ngũ Lượng liền giơ tay vung lên kêu bảo vệ đi tới ngăn cản.

Mộc Ca nhìn hai người đi lên liền che chắn dì út ở phía sau: “Các người đã nghĩ kỹ rồi, có làm các người bị thương cũng đừng trách tôi.”

Hai gã bảo vệ khinh bỉ nhìn Mộc Ca, sau đó cùng nhau đi lên bắt cánh tay Mộc Ca, đáng tiếc tay còn chưa kịp đυ.ng phải người thì đã bị Mộc Ca đánh ngã ngay lập tức, tốc độ nhanh như chớp làm cho người ta kinh ngạc.

Người ở bên cạnh càng há to miệng, hoàn toàn không biết hai người kia ngã như thế nào.

Ngũ Lượng thấy thế, định gọi điện báo cảnh sát thì thấy thư ký lãnh đạo đi tới: “Hai người các cô mời đi theo tôi, tổng giám đốc muốn gặp các cô.”

Kinh Nguyên gật đầu với thư ký Lý: “Cám ơn thư ký Lý, Ca Nhi chúng ta đi.”

Mộc Ca chỉ vào Ngũ Lượng: “Nợ của chúng ta còn chưa tính xong đâu.”

Bắt nạt dì út của cô, nghĩ như vậy là xong à, không có cửa đâu!

Hai người được đưa đến phòng tổng giám đốc: “Hai người ngồi trước, tổng giám đốc lập tức đến đây.”

Kinh Nguyên gật đầu cảm ơn thư ký Lý: “Cảm ơn thư ký Lý. "

“Không có gì." Thư ký Lý rót cho họ hai cốc nước rồi quay người đi.

Tổng giám đốc vốn đang họp, nhưng bởi vì nhận được điện thoại của Kiêu Mặc Hiên, đành phải vội vàng dặn dò vài câu rồi từ phòng họp đi ra, thư ký Lý hỏi tổng giám đốc: “Ngài định làm thế nào?"

“Còn có thể làm gì nữa, ai lại dám đυ.ng chạm đến người của Kiêu Mặc Hiên, huống chi Kinh Nguyên luôn làm đúng bổn phận, làm việc nghiêm túc chưa bao giờ phạm sai lầm, nếu như bảo bà ấy trở về đương nhiên sẽ tốt hơn rồi."

"Vậy giám đốc Ngũ?"

"Đi điều tra xem ông ta có chiếm đoạt công quỹ hay không, người như vậy không nên giữ lại." Một người như vậy ở lại công ty sau này sẽ là một tai họa.

"Vâng, vậy tôi sẽ gọi người đi làm."

"Đi đi."

Thư ký Lý xoay người đi về phía bên kia, tổng giám đốc thì đẩy cửa tiến vào văn phòng: “Thật ngại quá, để hai vị chờ lâu, mau ngồi đi."

“Xin lỗi tổng giám đốc, gây thêm phiền toái cho ngài rồi." Kinh Nguyên cảm thấy bởi vì chuyện của mình mà làm chậm trễ công việc của mọi người, là lỗi của bà.

"Đừng nói như vậy, nhân viên tốt như chị cũng rất hiếm thấy, sáng nay chúng tôi cũng mới biết chuyện chị từ chức, cho nên còn muốn hỏi chị có muốn quay lại làm việc hay không, tôi có thể thay đổi vị trí cho chị."

"Chờ một chút." Mộc Ca nghe thấy tổng giám đốc nói vậy, lập tức giơ tay lên kêu dừng lại.

Tổng giám đốc nhìn về phía Mộc Ca, khuôn mặt mang theo tươi cười: “Cháu có ý kiến gì cứ nói.”

Cô nhìn tổng giám đốc trước mắt, tầm khoảng năm mươi tuổi, trên mặt nở nụ cười chân thành, trông có vẻ không phải người xấu gì.

"Cũng có thể quay lại nhưng dì út của tôi phải danh chính ngôn thuận quay lại, mặt khác những con ngựa hại bầy trong công ty cần phải chỉnh đốn lại, nếu không thì công ty của bác sao có thể phát triển được?" Mộc Ca nghĩ rằng nếu ông thật sự là một lãnh đạo tốt thì nên hiểu được lời này của cô.

“Cháu cứ yên tâm về điều này, dì út của cháu làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng có vấn đề gì, về chuyện từ chức, công ty sẽ ra mặt giải thích, về phần con ngựa hại bầy trong công ty tôi, đương nhiên sẽ không cho ở lại. Dù như thế nào cũng phải cảm ơn cháu."

"Đừng khách sáo, tôi là người không quen nhìn những người ỷ vào quyền thế của mình mà ức hϊếp người đàng hoàng."

Kinh Nguyên ngồi ở bên cạnh nhìn tổng giám đốc, tươi cười nói với giọng điệu khiêm tốn: “Cảm ơn tổng giám đốc đã tin tưởng, nhưng tôi không muốn trở lại làm việc nữa."

“Không muốn ư? Là vì vấn đề tiền lương sao?" Tổng giám đốc hơi bất ngờ.

"Không không không, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tự mở một cửa hàng đồ ngọt. Hai mươi mấy năm qua chỉ chôn vùi trong công việc, bây giờ muốn nhân cơ hội này làm cái gì đó khác."

Mộc Ca cũng không ép buộc về điều này, chỉ cần dì út vui, làm cái gì cũng được. Hơn nữa cô vẫn luôn biết, dì út thích cuộc sống nhẹ nhàng, nếu mở một cửa hàng đồ ngọt, mỗi ngày rảnh rỗi đọc sách cũng không tệ.

"Nếu như đây là chị thật lòng muốn làm, vậy tôi ủng hộ chị, nhưng cánh cửa lớn của công ty sẽ luôn mở rộng chào đón chị, chỉ cần chị muốn trở lại, rất hoan nghênh chị."

"Cám ơn, vừa rồi gây thêm phiền toái cho ngài, đứa cháu gái này của tôi tính tình như vậy, không muốn thấy tôi nhẫn nhịn bị ức hϊếp, mong ngài rộng lượng bỏ qua."

"Việc này không trách hai người, cứ giao cho tôi xử lý, yên tâm." Tổng giám đốc vốn là người không tệ, hơn nữa lại có Kiêu Mặc Hiên dặn dò, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ ở đây chịu thiệt.

Sau khi Mộc Ca và dì út nói lời cảm ơn thì đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa ra khỏi cửa liền thấy giám đốc Ngũ vội vàng đi tới, sau đó chỉ vào Mộc Ca liền mắng: “Con khốn nhà cô, lại dám vu khống tôi chiếm đoạt công quỹ, xem ra hôm nay tôi không đánh chết cô không được mà.”

Mộc Ca nhìn người đàn ông giương nanh múa vuốt về phía mình, khóe miệng mím lại, hung hăng đá vào háng ông ta: “CMN, cái miệng phun đầy sh** này.”

Cô vừa đá một cước này, sắc mặt của Ngũ Lượng lập tức trắng bệch, thở hổn hển với tư thế quái dị, trông rất đau khổ...