Chương 8: Tiền bối, xin mời

Bởi vì được thần tượng chủ động hỏi phương thức liên lạc nên tinh thần Thẩm Phù Bạch thất thường, đầu nóng lên, buột mồm nói ra: “Được chứ, giấy bất động sản ghi tên anh cũng được luôn ấy chứ, quận Triều Dương bên kia có một dàn phòng ở đều là của anh, tùy anh chọn.”

Khương Hành: “….”

Thẩm Phù Bạch: “…”

‘Mày đang nói gì vậy Thẩm Phù Bạch? Sáng nay ra cửa đầu mày bị cửa kẹp hỏng rồi à?’ Thẩm Phù Bạch gào thét nơi đáy lòng.

Khương Hành hơi đơ ra một cái, lập tức liền cười ôn hòa: “Cái quà gặp mặt này, sợ là hơi quý quá.”

Nhìn đi nhìn đi, khả năng phản ứng của Hành Hành tốt bao nhiêu, cách hóa giải sự lúng túng cũng dịu dàng như vậy, còn tìm bậc thang cho cậu đi xuống nữa chứ.

Trong lòng Thẩm Phù Bạch lại khen ngợi Khương Hành vô điều kiện lần nữa, thật muốn cười ha ha một tiếng che giấu cho qua mà, liền thấy Khương Hành đút tay vào túi móc rồi lại móc, móc ra cả một chùm chìa khóa đưa cho cậu: “Có qua có lại, tôi cũng không có gì đáng tặng cả, cậu tùy tiện chọn một cái vậy.”

Nụ cười của Thẩm Phù Bạch dần dần cứng lại.

Chùm chía khóa cũng không tính là gì, trọng điểm là trên cả chùm đấy là một dàn chìa khóa xe.

Rolls-Royce, Maserati, Lamborghini, Porsche, Bugatti…

Hành Hành, anh thật có tiền.

Hành Hành, túi anh giống cái túi Thần Kỳ vậy.

Hành Hành anh nói có đi có lại cái gì chứ, anh còn định vào bất động sản nhà em thật đấy à?

Ánh mắt Thẩm Phù Bạch quá rõ ràng, Khương Hành dễ dàng đọc được ý cậu, trong lòng nói thầm: Anh còn muốn có tên vào sổ hộ khẩu nhà em đây này.

Khương Hành cũng cảm thấy mình đường đột quá. Thẩm Phù Bạch chỉ là đùa thôi, anh xúc động thế này không tốt, thế là làm như không có gì mà nhét lại chìa khóa vào túi: “Quét mã kết bạn đi, cậu quét tôi hay tôi quét cậu?”

“Anh quét tôi….” Thẩm Phù Bạch vừa mở màn hình điện thoại lên, lại bị dọa lập tức tắt đi.

Sao cậu lại quên rằng hình nền điện thoại của cậu, dưới màn hình bàn phím, màn hình trò chuyện, tất cả đều là ảnh Khương Hành được chứ?

“Tôi quét anh đi.” Thẩm Phù Bạch miễn cưỡng thay lời, nhanh chóng đổi điện thoại sang hình ảnh quét mã, tranh chủ che điện thoại đến kín mít, chỉ sợ bị Khương Hành nhìn thấy.

Ai quét ai thật ra không quan trọng, nhưng cậu chột dạ không dám cho Khương Hành xem giao diện điện thoại. Lỡ không cẩn thận làm lộ ra bị Khương Hành nhìn thấy thì không tốt đâu.

Khương Hành nhưng lại cũng chần chờ.

Bởi vì anh nhớ ra tất cả màn hình trò chuyện đều là Thẩm Phù Bạch, kể cả avatar Wechat…

Hai người nhìn nhau một cái, rơi vào trầm mặc không nhận ra.

“Cho nên, anh chỉ vì cái lý do rách nát này, không thêm phương thức liên lạc với Khương ảnh đế?” Tiểu Lâm nghe đến chuyện này, thật sự là không nhịn nổi nữa.

Thẩm Phù Bạch nằm ngửa trên giường, hai mắt thất thần: “Đừng nhắc nữa. Người trong cuộc giờ đang rất hối hận, cực kỳ hối hận.”

Hiện tại là chín giờ tối theo giờ Bắc Kinh, bọn họ vừa kết thúc lịch trình một ngày mà quay về khách sạn.

Ngày đầu tiên không có gì căng thẳng. Chủ yếu là chụp ảnh tạo hình nhân vật và poster tuyên truyền, buổi chiều Khương Hành quay một số cảnh không quan trọng, những cảnh khác quay vai phụ và quần chúng. Đến tối, đoàn làm phim cùng nhau ăn một bữa, sau đó trở về khách sạn đã được sắp xếp.

Ban ngày bởi vì Thẩm Phù Bạch ngại ngùng đi quét Khương Hành cứ đứng bất động, Khương Hành đại khái tưởng cậu không muốn thêm người không thân, rất am hiểu lòng người mà nói một tiếng “Thất lễ rồi.”

Chuyện thêm wechat đến đây là thôi.

Lúc đó Thẩm Phù Bạch lúng túng cười một cái, sau đó liền chạy mất dép. Nhưng người ngoài nhìn không ra, người ta chỉ nhìn thấy thanh niên lãnh diễm nùng trang diễm mạt cười một cái rồi đi luôn, giống như đang trốn tránh vậy —— lại lần nữa chứng thực Thẩm Phù Bạch và Khương Hành không hòa thuận, hợp tác trong phim cũng đều là uổng phí.

Bây giờ cậu có chút muốn đập chết bản thân.

Thẩm Phù Bạch ơi Thẩm Phù Bạch, sao mày lại không biết tốt xấu gì hết vậy hả? Hành Hành chủ động add mày, má nó mày lại ——

Thẩm Phù Bạch lấy cánh tay che mắt lại, thở dài một hơi, cảm thấy thế giới đã long trời lở đất rồi.

Tiểu Lâm thật sự không nhìn nổi nữa: “Anh Thẩm, phòng Khương ảnh đế ở ngay đối diện, anh lại đi hỏi anh ấy add bạn tốt lần nữa không phải là được rồi à?”

“…” Thế giới lại được tái lập rồi.

Thẩm Phù Bạch lại ngồi lên: “Không, tui phải đi.”

Tiểu Lâm: “…. Anh gác chỗ này tập gập bụng đấy à?”

Thẩm Phù Bạch không để ý Tiểu Lâm, cậu cầm điện thoại lên, nhịn đau lấy tốc độ nhanh nhất đổi màn hình điện thoại là ảnh Khương Hành đi, sau đó gật đầu một cái với Tiểu Lâm: “Tôi đi đây.”

Tư thế ấy giống như thấy chết không sờn mà lên chiến trường vậy, ai có thể tưởng tượng được cậu chỉ là đi cửa đối diện xin add cái wechat chứ.

Thẩm Phù Bạch ở phòng 607, phòng Khương Hành là 608, hai phòng đối diện, trong những ngày tháng quay phim ở Bắc Kinh này, bọn họ đều sẽ ở đây.

Mặc dù hai người đều có nhà ở Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh lớn như vậy, mỗi ngày đi đi về về cũng không tiện lắm, sẽ làm lỡ hiệu quả công việc.

————————–

Trong phòng 608.

Khương Hành thở nhẹ một tiếng: “Aizz.”

Tiểu Trương: “Anh Khương, anh đã thở dài lần thứ mười ba rồi đấy.”

Khương Hành: “Thở bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp lại nỗi đau trong lòng tôi.”

Suýt chút nữa anh đã có thể add wechat của Thẩm Phù Bạch rồi, nhưng lúc quan trọng nhất lại đứt gánh. Nhớ đến chưa chịp đổi avatar, còn cả đống status linh tinh ngày xưa đăng trong Vòng Bạn Bè nữa chứ, anh chỉ có thể nói câu thất lễ, Phù Bạch liền đi luôn rồi.

Khương Hành không phải rất thích xã giao, nhân mạch trong vòng đều là dùng số điện thoại liên lạc, wechat càng giống như không gian cá nhân của anh. Bạn tốt trong wechat của anh một người cũng không có, Thẩm Phù Bạch là người đầu tiên anh muốn add, cũng là người duy nhất.

Cũng bởi vì wechat không có bạn bè, Khương Hành mới to gan không sợ gì mà đăng rất nhiều thứ liên quan đến Thẩm Phù Bạch trên Vòng Bạn Bè, đến cả avatar cũng là ảnh Thẩm Phù Bạch. Ban ngày anh chỉ nghĩ muốn add Thẩm Phù Bạch, quên mất Vòng Bạn Bè của bạn bè căn bản là không thể gặp người.

Sau đó chính là hiện trường tai nạn xa thảm khốc.

“Có phải là em ấy ghét tôi rồi không, tôi chủ động muốn add wechat em ấy, nhưng lại không chịu quét em ấy, có phải là em ấy cảm thấy tôi đang trêu em ấy không? Em ấy đi nhanh như vậy, có phải là tức giận rồi không?” Khương Hành đã đem Vòng Bạn Bè đổi sang chế độ riêng tư, lại đổi avatar thành mình, làm xong những chuyện này không còn gì luyến tiếc mà ngồi bệt trên sô pha, “Bây giờ bổ sung thì có tác dụng gì, tôi đã bỏ lỡ mất cơ hội add bạn bè với Phù Bạch. Tôi đã lỡ mất cả trăm triệu.”

Tiểu Trương bị nói lảm nhảm đến đau cả đầu: “Anh Khương, Thẩm đại minh tinh ở ngay đối diện, nếu như anh muốn cứu vớt lại, đi gõ cửa một cái là được rồi.”

Khương Hành ôm lấy gối ôm trên sô pha vào lòng, khẩn trương nói: “Tôi sợ.”

Tiểu Trương: “Vậy thôi đừng đi nữa, đi ngủ đi.”

Khương Hành lập tức ném cái gối đi: “Không được!”

Tiểu Trương: “….. Rốt cục anh muốn sao!”

Khương Hành hít sâu một hơi, làm tốt chuẩn bị tâm lý: “Chúc tôi may mắn đi.”

Tiểu Trương làm một tư thế cố lên.

————————–

Tay nắm cửa động một cái, cửa phòng 607 và 608 đồng thời mở ra, Thẩm Phù Bạch và Khương Hành đang chuẩn bị ra cửa đối mặt đυ.ng phải.

Ngơ ngác nhìn nhau, hiện trường mười phần lúng túng.

Thẩm Phù Bạch nhanh chóng thu liễm lại biểu tình trên khuôn mặt, bình tĩnh hỏi một tiếng: “Khương tiên sinh, ngài cũng chuẩn bị lên tầng thượng ngắm sao sao?”

“Khương Hành: “Hả, à đúng.”

Thẩm Phù Bạch: “Vậy chúng ta đi chung?”

Khương Hành: “Ừm, được.”

Thẩm Phù Bạch nhất thời cảm thấy bản thân lần phản ứng nhanh chóng này quá thông minh rồi.

Khách sạn cho minh tinh ở tự nhiên sẽ không tệ. Khách sạn mà Thẩm Phù Bạch ở này tổng cộng mười sáu tầng, sáu tầng đã được tổ phim bao hết rồi. Tầng thượng là nhà hàng buffet, kiểu lộ thiên, trên đỉnh có lớp thủy tinh trong suốt che lại, ban ngày ngày nắng cũng có thể mở ra, ánh nắng chiếu thẳng xuống, chiếu vào phòng hoa, liền giống như vườn hoa trên không vậy.

Ban đêm lại là nơi tốt để thưởng thức sao trời. Mập mờ ánh nến một chút, âm nhạc phong cách vừa phát, ngồi ở trước phòng hoa, mặt đối mặt cắt bít tết ăn hoa quả, trên đầu là một mảnh trời sao, không khí có thể từ từ chà sát thành xao động.

Thẩm Phù Bạch và Khương Hành vào thang máy, Thẩm Phù Bạch ấn tầng 16, hai người trong thang máy nhìn nhau không nói.

Thang máy từ tầng sáu đến tầng mười sáu vẫn cần một chút thời gian. Trong thang máy chật hẹp, Thẩm Phù Bạch mấy lần nhìn lén đối phương lại dưới đường nhìn của Khương Hành mà giống như bị điện giật, thu hồi ánh mắt, hai người ai cũng không nói câu nào.

Nhịp tim Thẩm Phù Bạch tăng nhanh, hô hấp dồn dập, gò má hơi hồng, đều là do kích động cả. Cậu dùng sức không chế lớn nhất cả đời để ngăn bản thân không kêu gào thành tiếng, cái loại đãi ngộ có thể được ở riêng cùng thần tượng trong một thang máy này xin hỏi CÒN! AI! NỮA!

Mà tình huống của Khương Hành cũng tương tự thế.

Anh mượn ánh đèn trong thang máy lặng lẽ đánh giá Thẩm Phù Bạch, thanh niên sau khi tẩy trang gương mặt nhẹ nhàng sảng khoái, mỗi một chỗ đều tinh tế đến không hề có góc chết, khóe mắt đuôi mày đều diễm lệ rực rỡ, lại càng nhiều hơn phần chân thật so với trong Tivi hay poster.

Thần tượng anh theo đuổi sáu năm, giờ khắc này lại đang đứng bên cạnh anh, khoảng cách cực gần, đến hơi thở cũng là cùng dưới một bầu không khí.

Thực sự không dám tin tưởng.

Sau khi thang máy mở ra, hai người đều ngừng lại hô hấp, đợi đối phương ra trước.

Kết quả ai cũng không đi ra.

Thẩm Phù Bạch đợi cả nửa ngày, mắt thấy cửa thang máy cũng sắp đóng lại rồi, không nhịn được nói: “…. Mời anh trước?”

Khương Hành: “Không, vẫn là mời tiền bối trước.”

Thẩm Phù Bạch: “Tiền bối không dám nhận, về phương diện diễn xuất anh mới là tiền bối, anh trước.”

Khương Hành: “Tôi là nhìn cậu lớn lên…” Nhìn cậu từ lúc mười sáu tuổi bước vào giới giải trí đến hiện tại, một đường đi đến ngày hôm nay, một tiếng tiền bối em nhận là hoàn toàn xứng đáng.

Thẩm Phù Bạch: “…” Hành Hành, mặc dù em gọi anh một tiếng tiền bối, anh cũng không đến mức mà nhìn em lớn lên chứ.

Hai người nhường tới nhường lui, nhưng thang máy lại không đợi ai, đùng cái đã đóng lại.

“…”

Thẩm Phù Bạch nhận mệnh mà ấn nút: “Được rồi, tôi đi.”

Lúc ra khỏi thang máy Thẩm Phù Bạch suýt chút nữa đi cùng tay cùng chân, Khương Hành suýt nữa cùng vấp phải thảm một cái.

May thay ổn định kịp thời, không bị đối phương phát hiện, nếu không thật sự là quá mất mặt luôn.

Ánh đèn tầng thượng là gam màu xanh đậm, tất cả tia sáng đều có thể hòa thành một thể với sắc đêm bên ngoài, cho người ta một loại tĩnh mịch của đêm đen.

Tổng kết một câu là như không mở đèn.

Tầng thượng giờ này gần như đã không còn ai ăn cơm nữa rồi, đến cả nhân viên cũng lác đác vài người, trong nhà ăn còn để một ít hoa quả và đồ ngọt, bít tết là không cách nào phục vụ rồi.

Trong khách sạn mà giá một đêm thấp nhất cũng mấy nghìn này, ở đây đều là nhân sĩ tinh anh, nhìn thấy minh tinh cũng sẽ không kinh ngạc gì, cẩu tử càng không thể lăn lộn vào đây được. Cho nên bọn họ mới có thể an tâm mà xuất hiện nơi này.

Nhưng mà hiện tại ở đây cũng không có ai.

Khương Hành hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”

Đến cũng đến rồi, chỉ ngắm sao thì đơn điệu quá.

Bọn họ ăn tối là ăn cùng đoàn phim, kiểu bữa tiệc này cơ bản là ăn không no, rượu lại bị rót một đống.

Thẩm Phù Bạch: Iêm cũng là muốn ăn.

Cậu muốn quét sạch hết đống đồ ngọt còn sót lại trong nhà hàng này luôn ấy.

Nhưng cậu lại không thể.

Hành Hành ở đâu, cậu phải giữ gìn hình tượng.

“Tôi ăn ít hoa quả là được rồi.” Thẩm Phù Bạch nói ra câu này mà tan nát cõi lòng.

Khương Hành cười nhẹ: “Vậy cậu ngồi đi, tôi đi lấy ít đồ ăn.”

“Ừ…” Thẩm Phù Bạch vô cùng đau đớn.

Cậu không muốn ăn hoa quả! Cậu muốn ăn đồ ngọt cơ!

Sau đó Thẩm Phù Bạch liền nhìn thấy Khương Hành bưng một ít hoa quả và…. một đống bánh ga-tô dâu tây, bánh budding xoài, kem Hương Thảo, sô cô la, trà sữa, bánh tart bơ quay lại.

Thẩm Phù Bạch xong rồi.

Hành Hành, anh là thiên sứ sao?

Hành Hành, buổi tối anh ăn nhiều như vậy sao?

Minh tinh đều phải giữ dáng, mặc dù cái này vô dụng với Thẩm Phù Bạch. Cậu muốn ăn như nào thì ăn như thế, đối với đồ ngọt cậu yêu đến trầm mê.

“Ăn đi. Tôi thấy vẫn còn thừa lại.” Khương Hành cười cười, “Chút nhiệt lượng này luyện tập chút là tiêu hóa hết rồi.”

Người nhiều năm lén lút xem weibo Thẩm Phù Bạch như anh, làm sao lại không biết Thẩm Phù Bạch chính là một cật hóa hứng thú với các loại đồ ngọt.