Chương 7: Phân tích nhân vật

Chụp xong ảnh tạo hình Ngu Đường, tiếp theo là chụp ảnh chung của hai người Sở Ngự và Ngu Đường, đây cũng sẽ được chọn làm poster tuyên truyền cho [Đường Lê Hoa].

Bộ phim này thực ra chủ đạo là song nam chính, phân cảnh của Sở Ngự và Ngu Đường đều rất nặng. Nhưng vì Ngu Đường hết cảnh sớm, mới phân ra nam chính nam phụ.

Nhϊếp ảnh gia Lão Hồ chụp xong cho Thẩm Phù Bạch, quay đầu ý bảo Khương Hành đi qua. Khương Hành đứng một bên mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh Thẩm Phù Bạch, chỉ có bàn tay đang cầm mũ nắm thật chặt, nặn viền mũ thành một viền nếp gấp.

Thẩm Phù Bạch hơi nhường tí xíu, để một nửa vị trí trung tâm ống kính lại cho Khương Hành. Dung mạo thanh niên bị phần trang điệm đậm che đi, nhìn không ra được biểu tình dư thừa nào, chỉ có đôi con ngươi chuyển động, được phần trang điểm mắt uốn lượn càng làm nổi bật lên nét nhẹ nhàng nước thu.

Giống như một cánh hoa rơi vào trong làn nước, đánh tan bóng lầu mà phản chiếu ánh trăng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Muôn vàn lưu luyến tất cả đều ở lại chân mày, vạn kiểu phong tình chồng chất nơi khóe mắt, muốn nói lại thôi, chặt chẽ kín đáo.

Mặc kệ trong lòng cậu đã lũ quét bất ngờ, nước biển trào dâng, động đất cấp mười.

Quân trang của Hành Hành sao lại đẹp trai thế này aaaaaa! Tui sắp tắc thở rồi!!!!

Khương Hành một thân quân trang xanh lá, huy trương tượng trưng cho vinh quang trước ngực, anh đội quân mũ lên đầu, tiện tay cầm lên lên súng đạo cụ đeo ở bên hông, dưới vành mũ ánh mắt sắc lạnh như đao.

Chỉ khi vô ý đυ.ng phải nước hồ thu trong con ngươi Thẩm Phù Bạch, băng mới tan chảy thành nước, đao cam nguyện bị nước ăn mòn, đến súng cũng không cầm chắc, chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.

Anh muốn thổi bay một thân trang phục kịch này của Thẩm Phù Bạch! Anh muốn điên cuồng tiếp số liệu cho Thẩm Phù Bạch!!! Phù Bạch nhan sắc thịnh thế thắng lớn!!!!!!

Hai người tiến vào trạng thái quay chụp một người ổn trọng hơn một người, trên thực tế trong lòng dấu chấm than một người lại nhiều hơn một người.

Nhϊếp ảnh gia chỉ đạo động tác cho hai người: “Tiểu Khương, cậu cầm súng chỉ Tiểu Thẩm. Tiểu Thẩm, cậu dùng kiếm chỉ Tiểu Khương. Hai người cố gắng tạo ra một loại cảm giác thật mâu thuẫn.”

Trong phim Sở Ngự và Ngu Đường lưỡng tình tương duyệt, nhưng ở giữa lại phát sinh hiểu lầm không ngừng, sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, thậm chí lập trường đối lập, có lúc đạt đến bước phải lấy mạng đối phương. Poster của hai người này, Lão Hồ muốn chụp được một tấm kiểu có sức dãn, đâu chính là điểm phát sinh mâu thuẫn.

Thẩm Phù Bạch và Khương Hành nghe xong thần sắc khác nhau, nhưng lại không nói gì, chiếu theo yêu cầu của nhϊếp ảnh gia mà làm.

Khương Hành nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, tất cả dịu dàng nơi đáy mắt đều biến mất không còn, anh không hề do dự cầm súng chĩa vào trán Thẩm Phù Bạch. Dung mạo lạnh lùng của người đàn ông mặt không biểu tình, bóp cò súng nhưng căn bản không ấn chặt, chi tiết này nói rõ anh cuối cùng vẫn là không nỡ lòng.

Sở Ngự và Ngu Đường từ đầu đến cuối vẫn còn một tầng thân phận người yêu, không phải là kẻ địch không chết không thôi. Vì thế có một chút lưu tình là phải có.

Động tác lúc này của Thẩm Phù Bạch hẳn phải là chĩa kiếm vào đối phương, hia người cách một khoảng cách hình thành thế giằng co. Nhưng Thẩm Phù Bạch lại làm ra một hành động ngoài ý muốn của mọi người, cậu trực tiếp tiến lên, thân thể dán sát Khương Hành, đem kiếm đặt tại cổ Khương Hành.

Khương Hành phản ứng cực nhanh, súng đang chĩa thẳng trán Thẩm Phù Bạch lập tức đổi phương hướng, đặt tại trên huyệt thái dương Thẩm Phù Bạch.

Thế này mâu thuẫn đã tăng lên không chỉ gấp đôi. Mới nyax chỉ là cách khoảng không cầm súng cầm kiếm chĩa vào đối phương, lần này trực tiếp biến thành thời khắc sinh tử.

Đào kép kinh diễm toàn thành nhẹ nhàng ngẩng đầu, lưỡi kiếm để ngang nơi động mạch cổ của tưởng quân, chuẩn xác không sai. Mà đôi mắt đẹp đẽ kia lại rung rung đồng tử, mờ mịt sương mù, nói lên đau khổ cùng ẩn nhẫn của cậu.

Tướng quân hơi hạ con ngươi, nhìn thẳng vào mắt thanh niên, họng súng đen ngòm chĩa ngay huyệt thái dương thanh niên. Môi mỏng khẽ nhếch, đường cằm dưới căng thẳng, mãi mà không bóp cò súng bên dưới.

Bọn họ dựa vào rất gần, là khoảng cách của một cái ôm. Nếu không phải là trò hề này, có lẽ hắn sẽ ôm thanh niên này vào lòng.

Nhϊếp ảnh gia nhanh chóng chụp lại một màn này.

Hành động này của Thẩm Phù Bạch không hề nghi ngờ là thêm bút vẽ thần. Vốn theo suy nghĩ của Lão Hồ, hai người này cầm vũ khí cách một khoảng cách chỉ vào đối phương, có thể chụp được mâu thuẫn, nhưng không chụp ra được sự thân thiết. Giữa hai người Sở Ngu, yêu hận quá phức tạp, chụp được không dễ dàng.

Nhưng Thẩm Phù Bạch đã giải quyết được vấn đề này. Cậu lựa chọn tiến lên đặt nơi mạch máu của Khương Hoành, hai người gần đến khoảng cách nguy hiểm, chính là nói lên quan hệ không bình thường của bọn họ —— Sở Ngự là không để cho người ngoài tiến gần đến bản thân, mà Ngu Đường cũng là ý người lạ chớ lại gần.

“Tấm này tốt!” Lão Hồ nhìn bức ảnh trong máy ảnh, dứt khoát gọn ghẽ, “Cũng không cần tiếp tục nữa, cứ tấm này đi!”

Theo lý mà nói thì phải chụp nhiều tấm, sau đó sẽ chọn ra một tấm trong đó. Nhưng Lão Hồ cảm thấy không cần thiết, tấm này đã đẹp lắm rồi. Ánh mắt hai người tụ lại một chỗ, động tác cũng hoàn mỹ, không khí cũng đủ giằng co. Chính là ý ông muốn.

Những nhân viên công tác khác đều có chút kinh ngạc. Phải biết Lão Hồ đối với bức ảnh chụp ra đều yêu cầu rất cao, có lúc chụp đến cả trăm tấm cũng không hài lòng tấm nào, hành hạ đám diễn viên sống chết chụp lại. Đây mới chụp có một tấm…

Nhưng đây cũng là có thể thông cảm được. Một màn vừa rồi đến cả bọn họ cũng kinh hãi. Đây chỉ là chụp poster mà thôi, nếu là quay chính thức, thì phải đặc sắc biết bao.

Nếu như kỹ năng diễn xuất của Thẩm Phù Bạch cũng có trình độ như khi cậu chụp ảnh thì tốt.

Nghĩ đến khúc nhạc đệm ở phòng trang điểm, mọi người đối với kỹ năng diễn xuất của Thẩm Phù Bạch lại tự tin thêm chút.

Ai biết lúc này, đến cả nhϊếp ảnh gia tiêu chuẩn cao cũng hài lòng rồi, hai vị diễn viên chính lại có ý kiến khác.

“Thầy Hồ, em thấy có thể chụp thêm một tấm nữa.” Thẩm Phù Bạch nói.

“Ầu?” Lão Hồ tò mò, “Cậu còn có ý tưởng gì? Hiện tại tấm này đã rất không tệ rồi.”

“Trong kịch bản Sở Ngự tưởng Ngu Đường là gian tế, cho nên mới nổi lên sát tâm với cậu. Anh ấy cầm súng chĩa vào tôi không có vấn đề gì. Nhưng Ngu Đường không phải. Cậu ấy chịu người khác uy hϊếp bị ép phải độc hại Sở Ngự, nhưng từ đầu đến cuối cậu ấy đều chưa từng nghĩ sẽ hạ thủ với Sở Ngự, đến cả chén rượu độc kia cũng là định tự mình uống.” Thẩm Phù Bạch đặt lại kiếm về trên bàn, quay người nói với Lão Hồ, “Tôi sẽ không chĩa kiếm vào anh ấy.”

Ngu Đường đã từng điên, từng tuyệt vọng, nhưng cậu chưa từng hận Sở Ngự, trước giờ đều không.

Từ đầu đến cuối cậu đều nhớ Sở Ngự là ân công của cậu, trên đời này không có đạo lý lấy oán báo ân. Sự bi ai của cậu đến từ tình yêu không nên có, đó là phiền phức cậu tự tìm.

Khương Hành cười một cái, đây cũng là điều anh muốn nói.

Đối với kịch bản anh có sự hiểu riêng của bản thân, lúc Lão Hồ để hai người dùng vũ khí chĩa vào nhau, anh đã muốn chỉ ra điểm này —— Ngu Đường không thể tổn thương Sở Ngự, một chút ý nghĩ này cũng không chưa từng nghĩ đến.

Nhưng vì phối hợp với nhϊếp ảnh gia, cũng là vì để Thẩm Phù Bạch thích ứng với lần đầu chụp ảnh phim, Khương Hoành không có chỉ ra.

Không nghĩ đến Thẩm Phù Bạch lại mở miệng trước.

Đồng thời, trong lòng Khương Hoành nhỏ giọng nói: Súng của anh cũng sẽ không chĩa vào em.

Trong phim là bất đắc dĩ. Ngoài phim, cho dù là Thẩm Phù Bạch một súng bắn chết hắn, Khương Hành cũng chỉ cảm thấy là súng cướp cò mà thôi.

Đương nhiên, xã hội pháp trị, chỉ là ví dụ, bọn họ không dùng gì đến súng.

Anh là fan não tàn số một của Thẩm Phù Bạch, thần điên phách đảo vì cậu, nguyện vì cậu vạn chết không từ.

Đạo diễn Từ nghe xong lời này của Thẩm Phù Bạch, càng lúc càng nhìn người trẻ tuổi này bằng cặp mắt khác.

Phân đoạn rượu độc là ở đoạn gần cuối kịch bản. Thẩm Phù Bạch có thể chỉ ra, lại có thể có cách nhìn hiệu quả như vậy, đã nói lên cậu đã rất thuộc kịch bản rồi.

“Vậy cậu cảm thấy nên chụp như thế nào?” Đạo diễn Từ hỏi Thẩm Phù Bạch. Hiện tại ông đã bắt đầu chờ mong Thẩm Phù Bạch sẽ trả lời ra sao đây.

“Ngu Đường rất yêu Sở Ngự, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên từ nhỏ mà mẫn cảm đa nghi, có chuyện gì cũng không bao giờ nói ra, đều giữ lại trong lòng. Cậu ấy vẫn luôn nhẫn nhịn. Kể cả bị người uy hϊếp, bị ép đến mức muốn tự vẫn, cậu vẫn lựa chọn tự mình gánh lấy. Sở Ngự muốn gϊếŧ cậu, cậu đau ở trong lòng, nhưng vì an nguy của đối phương mà tình nguyện bị hiểu lầm cũng không giải thích lấy một câu.” Bàn tay thon dài của Thẩm Phù Bạch vuốt ve tỉ mỉ thanh kiếm đang đặt trên bàn mấy lần, ngược lại lại cầm lên cái quạt mở ra, che lại nửa khuôn mặt, cười nhẹ nói, “Anh ấy cầm súng chĩa tôi, tôi lấy quạt che mặt, thế này thì sao?”

Thanh niên che nửa khuôn mặt trang điểm cười nhìn anh một cái, Khương Hành ngừng thở một hơi, cảm thấy huyết dịch toàn thân đều tăng tốc mà chảy rồi.

Bàn tay đeo găng tay trắng che môi lại, Khương Hành cố gắng không để bản thân nói lắp bắp: “Rất tốt.”

Lấy nhu khắc cương… Anh sắp bị thanh niên này khắc chết tươi rùi nè. Đừng nói trước mặt Thẩm Phù Bạch anh chỉ là một khối kẹo bông gòn, kể cả anh có là kim cương thì cũng sẽ đem bản thân mài thành hột xoàn để tặng cậu ấy.

Đạo diễn Từ cũng cảm thấy ý kiến này rất hay. Thẩm Phù Bạch thật sự là rất nghiêm túc luyện tập và chuẩn bị, phân tích nhân vật cũng rất đúng chỗ. Chỉ dùng thời gian một buổi chiều, Thẩm Phù Bạch đã tăng độ hảo cảm của đạo diễn Từ với cậu từ số 0 lên số 50. Nếu như đến lúc quay chính thức cậu không đứt xích, thì đạo diễn Từ trực tiếp cho cậu full điểm độ hảo cảm, vai kề vai với Khương Hành.

Lão Hồ vừa nghe đến giải thích này, lại điều chỉnh lại máy ảnh lần nữa: ”Được thôi, thế chụp lại một tấm nữa. Động tác tôi không chỉ đạo nữa, hai cậu còn có ý tưởng hơn cả tôi.”

Thẩm Phù Bạch và Khương Hành gật đầu, nhìn nhau một cái, lại rất nhanh gác qua một bên, tiến vào trạng thái.

Thẩm Phù Bạch nhắm mắt lại chuẩn bị cảm xúc một chút. Trong lòng cậu đang nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng… Không được, không được nghĩ đến cái này, cậu sẽ cười ra tiếng mất. Cậu quá giàu rồi.

Thẩm Phù Bạch nhanh chóng dời sự chú ý, nghĩ lại hai ba chuyện những năm kia bị công ty ác độc chèn ép, còn có ánh mắt lạnh nhạt vô tình giờ khắc này Khương Hành đang nhìn cậu, rồi càng nghĩ lại càng bi thương, trong đôi mắt sắp có nước mắt luôn rồi.

Động tác Khương Hành cùng với lần đầu tiên không khác mấy, giữ bộ dáng lạnh nhạt dùng súng chĩa vào trán Thẩm Phù Bạch. Thẩm Phù Bạch cầm cái quạt che nửa gương mặt, lộ ra một nửa hờ hững, đuôi mắt xếch lên, tựa như đang cười. Mà nửa gương mặt dưới bị che mất mày khẽ cau lại, con ngươi khép lại, lông mi rũ xuống…. rơi ra một giọt nước mắt.

Nửa gương mặt bị quạt che mất, đứng ở góc độ Khương Hành không nhìn thấy, nhϊếp ảnh gia lại có thể bắt được một cách hoàn mỹ, thậm chí đến cả giọt nước mắt đều có thể chụp được cực kỳ rõ ràng.

Nam nhân lạnh lùng chuẩn xác chĩa súng vào đào kép nổi danh dung quang tuyệt đại. Đào kép che quạt mà cười, nửa gương mặt đẹp đến chấn động lòng người, rơi nơi nửa mặt tối khuôn mặt lại đang khóc, nói không hết dịu dàng đau thương, muốn nói lại thôi.

Tách ——

Một lần định dạng khung cảnh.

“Được rồi, kết thúc công việc!” Lão Hồ vui vẻ, kiểu loại vui vẻ mà không lời nào có thể miêu tả được, tác phẩm hôm nay chụp được cũng để ông hào hứng bàn luận rất lâu. Ảnh lâu đã kinh diễm như vậy, lại chỉnh sửa xong đăng lên, tuyệt đối có thể thu hút sóng to gió lớn.

Thẩm Phù Bạch lập tức lau nước mắt đi. Tích cách cậu không phải là người thích khóc, nhưng trong phim lại có cực kỳ nhiều cảnh khóc, mỗi lần chuẩn bị tình cảm đều phải nghĩ nát óc mới tìm được chuyện đau lòng —— nhưng này khó tìm quá à.

Nhìn thấy Hành Hành cậu chưa vui đến cười ra tiếng đều là dùng toàn lực nhẫn nhịn rồi, này còn khóc kiểu gì nữa? Ngoài mặt huhuhu, trong lòng hahaha, nói chính là cậu đấy.

Thẩm Phù Bạch cũng có chút tiếc nuối khi không thể chụp thêm được mấy tấm với Khương Hành, cái dính sát người nhau ấy cậu có thể hồi tưởng nửa đời. Đáng tiếc, hai người đều kính nghiệp, sẽ không vì cố ý tiếp xúc nhiều hơn với thần tượng mà NG, làm lãng phí thời gian của mọi người.

Khương Hành chần chừ một lát, chủ động đi qua, nói với Thẩm Phù Bạch: “Biểu hiện lúc nãy của cậu cực kỳ tốt.”

Thẩm Phù Bạch: Tui chết cũng không hối tiếc nữa. Sinh thời thế mà lại nhận được lời khen của Hành Hành.

Khương Hành cúi đầu, móc điện thoại ra, nhẹ giọng nói, “Tôi…. Tôi có thể kết bạn wechat với cậu không?”

Thẩm Phù Bạch đơ ra như con gà đất.

Hành Hành đang… đang chủ động hỏi phương thức liên lạc với cậu?

Ngại quá bây giờ cậu đang kinh ngạc, để cậu thở lại tí đã.

Khương Hành thấy Thẩm Phù Bạch không trả lời, có chút thấp thỏm, chỉ là ngữ khí không nghe ra được, dùng hết kỹ năng diễn cả đời ra để giả vờ trấn định: “Không được sao?”

Thẩm Phù Bạch: Em có thể!!!!!

QQ, wechat, số điện thoại, thẻ ngân hàng, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, chỉ cần anh muốn, tất cả đều đưa anh! Mật khẩu cũng đưa anh hết!