Tiểu thủy quỷ vừa ôm vừa kéo bạch tuộc trở về nhà, sau đó lại mân mê làm một chiếc ổ lớn hơn, còn tìm những vỏ ốc, vỏ sò mà trang trí chiếc ổ đó...
Sau khi hoàn thành, cậu chống nạnh mà nhìn chiếc ổ, đủ lớn, đủ xinh đẹp để cho bạch tuộc nhỏ vào ở, cậu quả thật là một vị chủ nhân tốt tính và thiện lương.
Tiểu thủy quỷ kéo bạch tuộc vẫn ôm eo cậu đi xuống, đặt nó vào trong ổ.
"Bạch tuộc nhỏ, đây là ổ mà oa làm cho mi, xem một cái coi có thích không?"
Bạch tuộc hé mắt, xúc tua vẫn dán dán lấy vùng eo của thiếu niên, hạ hàng tôn quí nhìn một cái.
Thật quái, nhìn một cái. Bạch tuộc chớp chớp mắt, lại lại nhìn một cái.
Nó rầm rì một tiếng, lại quấn lấy thiếu niên càng chặt, so với ở trong ổ, nó càng nguyện ý dính tiểu thủy quỷ cùng ăn cùng ngủ.
Nhưng đây là ổ nhỏ mà tiểu thủy quỷ tốn tâm tư làm cho nó, nếu cự tuyệt thì thiếu niên sẽ ủy khuất mà khóc đi?
Aizzz, vẫn là chiều tiểu thủy quỷ một chút, ai bảo nó thật sự quá thích mùi hương của cậu, bốn bỏ năm lên là nó thích cậu còn gì.
Bạch tuộc cố mà làm thu hồi xúc tua, bơi tới ổ nhỏ mà nhét bản thân đi vào, hơi nhỏ chút, nhưng được cái rắn chắc, vả lại còn lây dính mùi hương của thiếu niên.
Nó còn rất thích.
Du Đường nhìn bạch tuộc nhỏ vào ổ, đôi mắt đều vui vẻ mà cong cong như một ánh trăng, cậu cũng chui vào ổ nhỏ, tính toán mà ngủ một giấc.
Hôm nay vừa phải trang trí bờ hồ, rồi đi lạc, còn kéo bạch tuộc nhỏ về nhà, cậu cũng có chút mệt mỏi.
Bất tri bất giác, Du Đường đã rơi vào trầm miên, bạch tuộc từ ổ nhỏ ra tới, nhanh chóng toả định thiếu niên, sương đen dưới đáy hồ tụ lại mà bao lấy xúc tua...
Mắt thường có thể thấy, bạch tuộc càng ngày biến hóa càng lớn...
Xúc tua chậm rãi dò tới, cẩn thận mà chạm vào gương mặt thiếu niên, các xúc tua còn lại cũng hân hoan nhảy nhót mà đến gần, cẩn thận tiếp xúc...
Như chó dữ canh gác lãnh địa, nó vòng quanh lấy bảo tàng, mở hai mắt mà cảnh giác xung quanh, không cho bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy đến với thiếu niên...
Thực thích thực thích thực thích...
Mùi hương hay bất kỳ thứ gì, thiếu niên là thuộc về nó, bạch tuộc vẫn duy trì hình thái bạch tuộc, nhưng hình thể đã to lớn hơn quá nhiều, tràn đầy chiếm hữu dục mà canh giữ ở bên người thiếu niên.
o0o
Xung quanh hồ nước tràn ra bất tường hơi thở, Tống Đình Hiên hứng thú thiếu thiếu ngẩng đầu, tầm mắt từ bút ký mà nhìn ra bên ngoài.
Khu vực hồ nước, các loại chim chóc từng con mạnh mẽ đập cánh rời đi, phát ra cung khϊếp âm thanh, trong bóng tối nghe càng rợn người.
Tống Đình Hiên bàn tay sờ sờ lên một bông hoa hồng thô ráp đơn sơ, nó làm từ rong rêu, hiện tại đã có điểm mất nước, hơi héo rút lại.
Chỉ là nam nhân dường như thật sự rất thích nó, sờ một chút lại sờ một chút.
Tống Đình Hiên đỡ đỡ mắt kính, nhìn bên ngoài phi điểu như bóng ma bay đầy trời, tâm tình vẫn chưa loạn, chỉ là mùi hương từ bông hoa trên tay hắn càng lúc càng nồng...
Đây không phải hương hoa hồng, nó trộn lẫn giữa thanh khiết cùng nhẹ nhàng, nếu không chú ý sẽ bỏ qua, nhưng nếu chú ý một chút, mùi hương liền xuất hiện, không chỗ nào không ở.
Tống Đình Hiên mỉm cười, vốn là một người tình cảm bình đạm, hiện tại thì đối với mùi hương này, hắn cũng có chút hướng tới...
Người sở hữu mùi hương này...sẽ như thế nào đâu...?
Liền có điểm mong đợi.
Tống Đình Hiên dời tầm mắt, che khuất dưới rừng cây ấy là chiếc hồ hoang vắng, hiện tại đã trở lại với yên lặng.
Ngày mai lại đi xem một chuyến đi.