Chương 50: Muội Nhớ Cha Mẹ Rồi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Dù cho Lão Bát cắn gãy răng nuốt ngược máu vào trong giả bộ như không có việc gì thì khắp núi trụi lủi hoa trà kia vẫn rất bắt mắt. Hách Liên Chẩn không có việc gì liền ngồi chim Đại Hắc đi dạo một vòng trong vườn hoa trà. Trọng Hoa mỗi lần thấy Thu Tác Trần đều phải sâu xa cười một cái.

Đến cả Lão Cửu Tiêu Tích U vốn luôn là đồ cún độc miệng cũng mỗi lần gặp đều tiến lên hỏi: “Nghe nói Bát phong của huynh trụi lủi rồi?”

Thu Tác Trần: “……”

Chẳng qua nghĩ đến ngày ấy tiểu sư muội ôm đùi hắn, mềm mềm mại mại nói thích Bát sư huynh, Thu Tác Trần lại tâm bình khí hòa, à, những người này sao có thể hiểu được niềm vui sướиɠ khi bị tiểu sư muội vừa trắng lại vừa cưng thích.

Kia chính là dựa vào mị lực cá nhân chân chân thật thật của hắn thắng lấy đấy. Ngày xưa những nữ tu đó không phải thích gia thế tu vi của hắn thì cũng thích túi da anh tuấn quyến rũ bên ngoài. Toàn bọn chỉ biết lợi ích trước mắt. Không giống tiểu sư muội thích con người hắn đây này! Chân chân thật thật cơ!

Trở lại Lục phong, Khương Tự đã sớm đem Bát sư huynh ném ra sau đầu, mỗi ngày chạy lên chạy xuống tìm linh hoa cực phẩm.

Sau khi lại tìm một vòng khắp Lục phong, Khương Tự rốt cuộc đã chết tâm. Hoa cỏ ở Lục phong lớn lên tốt đấy nhưng cơ bản đều là linh hoa linh thảo nhị phẩm, tam phẩm. Dược đỉnh nhỏ ăn nhiều hoa sen cùng hoa trà cực phẩm, đối mấy loại này căn bản khinh thường nhìn lần hai.

Tiểu động phủ từ thức hải thò ra: “Khương Tự, Lục phong tất nhiên không có linh hoa cực phẩm, ta ẩn ẩn cảm nhận được Nhị phong cùng Tam phong có.”

Kỳ thật cây nguyệt quế kia ở Đệ Nhất phong nếu nở hoa tất nhiên là siêu việt cực phẩm. Mỗi tội lần trước Khương Tự đi Đệ Nhất phong, tu sĩ tu Hạo Nguyệt chi đạo cũng không thèm ra, việc này sợ không dễ làm.

“Nhị sư huynh? Tam sư huynh?” Khương Tự cắn cánh môi hồng nhạt, bé đã chôm của Tam sư huynh mười vạn đóa hoa sen rồi, vẫn nên đi tìm Nhị sư huynh thôi, có lẽ còn có thể đi vào giấc mộng gặp lại cha mẹ.



“Muội muốn đi Nhị phong ở một tháng?” Lan Tấn nghe vậy không khỏi nhíu mày.

Sau khi A Tứ trở lại Lục phong, mấy phong khác trong tối ngoài sáng đều tới muốn người. Núi Thanh Vụ thanh lãnh, sinh mệnh tu sĩ lại rất dài. Lúc này tiểu Khương Tự đối bọn họ mà nói giống như một món đồ chơi nhỏ mới lạ, dĩ nhiên ai cũng đều muốn chơi một chút.

“Muội nhớ cha mẹ rồi.” Còn cả Nhị phong có khả năng tồn tại linh hoa. Khương Tự lôi kéo quần áo Lan Tấn, bày ra khuôn mặt nhỏ tội nghiệp.

Lan Tấn duỗi tay ôm lấy thân mình nho nhỏ của bé, khe khẽ thở dài nói: “Huynh đưa muội qua vậy.”

Mặc Khí bị thương khá nặng, hơn nữa y còn có mệnh Thiên sát cô tinh. Do Thiên Đạo không chào đón nên mỗi năm điểm thiện ác đều tích cóp không được bao nhiêu. Lúc này hẳn y đang chịu lôi hỏa trừng phạt từ Thiên Đạo, không rảnh bận tâm Khương Tự, chờ lần này A Tứ bất lực trở về, về sau tất nhiên sẽ không muốn đi Nhị phong nữa.

Trong chín phong ở Thanh Vụ, Nhị phong có thế núi thấp nhất, chỉ giống như một sườn núi nhỏ, có điều chiếm diện tích lại cực lớn. Khương Tự theo Lan Tấn dừng ở Nhị phong, nhìn khắp mảnh đất Nhị phong khô cằn, đừng nói linh hoa cực phẩm, đến linh thảo cấp thấp cũng không có.

Khương Tự không hiểu ra sao nhìn về phía Lan Tấn, cùng là núi Thanh Vụ, sao mỗi phong chênh lệch nhau lớn như vậy?

Lan Tấn nhìn Nhị phong bị sét đánh càng ngày càng thấp, bị lôi hỏa thiêu đến cháy đen cũng vô cùng đau đầu. Mặc Khí tu thượng cổ bí thuật, hơn nữa tính cách âm ngoan thị huyết, ác với người khác, càng ác với bản thân. Tâm tính cùng việc đã trải qua như vậy, ngày sau……

“Nhị sư huynh, ta đưa A Tứ lại đây ở một tháng.” Lan Tấn cao giọng nói.

Chỉ thấy thiếu niên tái nhợt ốm yếu xinh đẹp bóng đen như quỷ mị từ trống rỗng xuất hiện trước mặt Khương Tự. Đôi mắt y vẫn chưa tốt lên phải dùng mảnh vải màu đen che lại như cũ, hẳn lấy từ quần áo tùy ý kéo xuống.

Mặc Khí vừa xuất hiện, toàn bộ Nhị phong đều tràn ngập trong một cỗ sương mù quỷ dị.

“Nhị sư huynh.” Khương Tự hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mặt xuất hiện từ trong trống rỗng, lúc này mới phát hiện y tuy ốm yếu nhưng vóc dáng cực cao, cùng Lan Tấn không phân cao thấp.



Mặc Khí lạnh lùng lên tiếng rồi mang theo về phía động phủ trong núi.

Khương Tự vội vàng đuổi kịp, còn quay đầu lại hướng Lan Tấn phất phất tay, cười xán lạn.

Lan Tấn đứng trên sườn núi chờ bóng dáng của bé biến mất khỏi tầm mắt mới kêu: “Thanh Mang!”

Ánh sáng màu lục chợt lóe như tia chớp trong suốt, kiếm thể ở đỉnh núi tạo ra một mảnh đất nhỏ đầy sinh cơ khác hoàn toàn với sắc đen của Nhị phong. Khu đất tản ra vầng sáng nhàn nhạt.

Lan Tấn lưu lại kiếm Thanh Mang cảnh báo xong mới xoay người về Lục phong.

Khương Tự theo Mặc Khí một đường hướng chỗ trũng trong núi mà đi. Đối phương tuy rằng ốm yếu nhưng đi cực nhanh, nháy mắt đã biến mất, chờ nháy mắt lần nữa lại thấy bóng dáng y xuất hiện cách đó không xa lẳng lặng chờ bé.

Khương Tự biết y tính tình cổ quái lại không thích nói chuyện nên cũng không ngại, bước chân ngắn nhỏ vội vàng đuổi theo.

Đi suốt nửa canh giờ, hai người rốt cuộc tới động phủ, chỉ thấy chỗ sáng dưới chân núi Nhị phong tạo thành một động phủ thiên nhiên. Bên ngoài động phủ có suối trong lành cùng đá cuội khắp nơi. Mấy cây cỏ nhỏ kiên cường từ khe hở cục đá mọc ra trông vừa uể oải lại vàng vàng khiến cảnh tượng có vẻ rất hoang vắng.

Khương Tự dẫm lên đá cuội vào động phủ, nháy mắt lại phát hiện Nhị sư huynh không thấy đâu. Động phủ vừa cao lại vừa rộng, chẳng có quy tắc như người ta tùy tay làm thành. Huyệt động không lạnh cũng không tối, dạ minh châu lớn lớn bé bé tùy chỗ vứt loạn khiến toàn bộ động phủ tản ra ánh sáng nhu hòa. Chỗ sâu trong động phủ hình như còn có ánh sáng ấm áp truyền đến.

Khương Tự rất kinh hỉ, nơi này thế mà lại ấm?

“Là địa hỏa.” Tiểu động phủ thò đầu ra, nói: “Linh hoa cực phẩm chúng ta muốn rất có thể ở chỗ sâu trong địa hỏa.”