Chương 49: Không Chỉ Trắng Mà Còn Ăn Đến Béo

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Khương Tự nhìn đỉnh nhỏ rách nát phát giác thứ đồ đen thui này sau khi đốt sáng hai viên trân châu hồng - tím nháy mắt đã tăng cấp bậc, trông rất đẹp. Vì thế bé đối với chuyện tinh luyện dịch tinh túy cánh hoa này càng thêm để bụng.

Đáng tiếc hoa trà cực phẩm ở Bát phong đã bị bé hái hết bảy thành, Bát sư huynh mỗi ngày tưng ra một khuôn mặt đau khổ, cười so với khóc còn khó coi hơn, Khương Tự không đành lòng hái tiếp nữa.

Một tháng chẳng bao lâu ra trôi qua, chờ đến khi Lan Tấn qua đón bé, tiểu đế cơ đã đem dược đỉnh cỉa mình, thanh lộ Hoa Hồng, quả trà bánh toàn bộ nhét vào túi bách bảo, một đường chạy chậm vui mừng nhào vào trong lòng Lan Tấn.

Công cụ trồng hoa người - Bát sư huynh chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tim!

Quả nhiên tiểu sư muội ý chí sắt đá, hái ngàn vạn đóa hoa trà của hắn mà vẫn thích Lan Tấn nhất!

“Tiểu sư muội, chờ sang năm huynh một lần nữa trồng thêm một đám linh hoa, muội lại qua đây chơi nhé!” Thu Tác Trần mỉm cười nói, thua người không thua trận, chỉ cần hắn không nói sẽ không ai biết tiểu sư muội chỉ thích hoa của hắn!

Khương Tự ẩn ẩn có chút áy náy, kéo kéo tay áo to rộng của Thu Tác Trần, nhón mũi chân ôm chặt đùi hắn, cười khanh khách nói: “A Tứ thích Bát sư huynh!”

Thu Tác Trần: “?!!!”

Trong giới tu tiên thế gia, tâm cơ sâu nhất · bát diện linh lung · có thù tất báo · Thu Tác Trần nháy mắt bị tiểu Khương Tự dỗ đến thể xác và tinh thần phục tùng, vuốt đầu bé, không tha mà cười nói: “Tháng sau Bát sư huynh hái được quả ngon sẽ mang muội đi phủ Thanh Châu bán quả ha?”

“Vâng ạ.” Đôi mắt Khương Tự hơi sáng lên, bán quả xong bé lại đi mua chút thanh lộ về.

Lan Tấn mỉm cười hướng Thu Tác Trần nói: “Cảm ơn Bát sư đệ chăm sóc A Tứ, ta mang con bé về trước.”



Thu Tác Trần vẫy vẫy tay áo, xoay người sang chỗ khác.

Lan Tấn nắm tay Khương Tự xuống núi, lúc này không có ngự kiếm, vừa đi vừa dịu dàng cùng bé nói chuyện phiếm: “Một tháng này chơi vui không?”

“Chơi vui ạ.” Khương Tự cười ngâm ngâm nói: “Muội đem hoa trà của Bát sư huynh đều hái sạch, Bát sư huynh thiếu chút nữa khóc đấy, còn có, muội lén tích cóp thật nhiều trái mâm xôi tím cho sư huynh nè, ăn ngon cực.”

Khương Tự như hiến vật quý đem trái mâm xôi tím tích cóp được trong túi bách bảo lấy ra, cong mắt, nhét quả vào tay Lan Tấn.

Lan Tấn nhìn trái mâm xôi tím mùi hương bay bốn phía trên tay bụ bẫm, khóe môi tươi cười bất giác gia tăng. Hắn sinh ra trong thế gia thanh quý, từ nhỏ tu Sinh chi đạo, đã sớm tích cốc nên không biết hương vị ngũ cốc nhân gian. Ấy thê nhưng hai tháng này, hắn nhìn A Tứ mỗi ngày ăn ăn uống uống, hái hoa ngắt cỏ, bộ dáng vô ưu vô lự lại cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.

Dưỡng một cái tiểu sư muội, thế nhưng làm hắn buồn tẻ dài dòng thanh tu nhật tử mỗi ngày đều tràn ngập chờ mong.

Lan Tấn mỉm cười mà đem trái mâm xôi tím nhận lấy: “Muội vì sao phải ngắt hoa trà của Thu Tác Trần, hắn người này tự xưng là tu sĩ phong nhã, kỳ thật mang thù nhất, về sau muốn linh hoa nào cứ nói cho sư huynh, chớ có đi hái của người khác.”

“Nha.” Khương Tự câu lấy ngón tay út của hắn lắc qua lắc lại, cong mắt cười nói: “Bát sư huynh nói huynh ấy trồng hoa cỏ trong vườn đều để hỏng, muội lúc này mới đi ngắt lấy hoa trà làm dịch tinh túy. Lục sư huynh, huynh xem mặt muội có phải trắng thêm vài phần không?”

Khương Tự nhón mũi chân, nâng khuôn mặt nhỏ mềm mại đến trước mắt hắn. Lan Tấn thấy bé cười đến mức trong ánh mắt tựa như có ánh sáng nhỏ vụn, duỗi tay véo véo khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của bé, bất đắc dĩ cười nói: “Không chỉ trắng mà còn ăn đến béo.”

Khương Tự véo véo eo nhỏ của mình, thấy hắn cười thoải mái cũng tự ha ha cười theo.

Trong thức hải, tiểu động phủ cắn cắn tay nhỏ, muốn bò tường, ô ô ô, trên đời cảm tình tốt nhất đều sẽ vượt mức, tiểu Khương Tự ầm ĩ mà Lục sư huynh còn cười!