Chương 51: Lớn Lên Xấu Còn Trách Ai?

Huyệt động mở ra vừa sâu lại vừa rộng lớn. Hơn nữa bên trong địa hỏa cuồn cuộn không ngừng thoát ra, bước chân ngắn nhỏ của Khương Tự đi một lát liền cảm thấy cả người ấm áp hơn.

Thể chất bé sợ lạnh. Lúc ở Lục phong, Lan Tấn chuẩn bị cho bé đệm giường da lông thật dày, còn cố ý để bé ngủ chỗ có một suối nước nóng nhỏ. Vốn bé cho rằng tới Nhị phong sẽ phải chịu khổ một chút, kết quả không ngờ nơi này của Nhị sư huynh là một cái động có địa hỏa thiên nhiên!

“Tiểu Khương Tự, các sư huynh của cô đều là đám có tiền.” Tiểu động phủ duỗi dài cổ nhìn dạ minh châu lăn đầy đất, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Trong đám dạ minh châu còn kèm theo một ít bích ngọc châu. Đó chính là ngọc tủy cực phẩm chỉ có nơi sâu nhất ở biển, không chỉ chiếu sáng mà còn cực tốt, giải trăm độc, còn có thể mài thành bột phấn đắp mặt dưỡng nhan, công hiệu rất nhiều, hơn nữa rất khó có được.

Vậy mà đám hạt châu giờ như bị chủ nhân tùy tay vứt bỏ, lăn xuống khắp nơi, Nhị sư huynh này của Khương Tự, thật TM có tiền!

Khương Tự lại cảm thấy cuộc sống này của Nhị sư huynh quá khó coi. Phủ Thiều Quang của Lan Tấn đều linh hoa linh thảo thiên nhiên, suối nước nóng còn thêm linh thạch. Động phủ của Thu Tác Trần cũng khắp núi đầy hoa trà cùng trái cây. Chỉ có động phủ của Mặc Khí trụi lủi, khắp huyệt động chỉ có địa hỏa, lại có vẻ thanh lãnh như cũ. Y không khác gì một con thú con tìm chỗ giấu thân tự liếʍ láp miệng vết thương.

Có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhị sư huynh, thấy y tùy ý giật một mảnh vải trên quần áo băng bó đôi mắt đổ máu, Khương Tự đã thấy được bóng dáng mình kiếp trước từ trên người y. Đó là một tiểu đế cơ bệnh nặng đến suốt ngày chỉ có thể nằm tại hành cung, bị bẻ gãy cánh nhìn lên không trung chờ chết mà thôi.

Có lẽ do chút bóng dáng này mà Khương Tự trước nay không sợ vị Nhị sư huynh kia, ngược lại còn cảm thấy cùng y có chút gần gũi bí ẩn.

Chỗ sâu trong huyệt động có một cái cửa đá, cảm giác khô nóng mãnh liệt từ trong cánh cửa trào ra, Khương Tự đang muốn đi vào thì thấy tái nhợt thiếu niên ốm yếu bước ra, chặn ở cửa.

“Trẻ con không được vào.” Giọng thiếu niên mang theo một chút khàn khàn, trên áo đen còn lưu lại mùi máu tươi nhàn nhạt. Mặc Khí chỉ vào chỗ trống trải bên ngoài: “Ngươi ngủ kia!”

Khương Tự hơi dại ra, không cho vào?!!

Thấy tiểu sư muội ngơ ngác không phản ứng, Mặc Khí rũ mắt xuống, lại khụ một tiếng, đem mùi tanh trong miệng nuốt xuống đi, muốn duỗi tay dắt bé đi, phát hiện trên tay mình cũng có vết máu chưa khô, tay tái nhợt mảnh khảnh chậm rãi nâng lên rồi vẫn đưa về phía sau.

Mặc Khí không rõ tiểu cô nương yếu ớt như nụ hoa nhỏ này vì sao phải tới Nhị phong? Trên đời ai cũng sợ y, tránh y, chán ghét y, y sinh ra đã có một thân tội nghiệt. Nhóc này có Lan Tấn che chở, lại có thể mỗi tháng đi Đệ Nhất phong, kể cả không tới Nhị phong, y cũng không động vào nhóc.

Vì sao phải tới?

“Nhị sư huynh.” Giọng Khương Tự mềm mềm mại mại, duỗi tay túm túm ống tay áo y.

Đồng tử Mặc Khí hơi co lại, theo bản năng lui về phía sau một bước, kịch liệt ho khan, sau đó lắc mình ra phía sau huyệt động, cửa đá “Bang” một tiếng đóng lại.

Khương Tự bị nhốt ngoài cửa: “???”

Bé chỉ muốn hỏi xem có thể ở bên ngoài trồng chút hoa cỏ không thôi mà!

Tiểu đế cơ sâu kín thở dài một hơi, quyết định tự lo cơm no áo ấm.

Khương Tự tìm một chỗ địa thế hơi cao dựa tường trong huyệt động, đem da lông trong túi bách bảo lấy ra bày một tầng thật dày, lại lấy quần áo giày của mình chỉnh tề bày biện, tiếp đến lấy ra trái mâm xôi tím cố ý mang đến, thêm thanh lộ cùng đồ ăn bỏ vào rổ đan bằng cỏ dùng trong ăn cơm dã ngoại.

Bé nhìn thoáng qua dạ minh châu rơi rụng khắp nơi, nhặt một ít hạt châu cùng bích ngọc châu to to nhỏ nhỏ xung quanh mép giường nhỏ bày biện. Không lâu sau, huyệt động đã lộ ra vài phần ấm áp, tươi mát.

Mặc Khí không xuất hiện, Khương Tự liền ở xung qunah huyệt động vòng đến vòng đi, phát hiện quanh đây không có một ngọn cỏ. Nhị phong không có cây ăn quả cùng hoa cỏ, Khương Tự vòng một vòng liền chạy tới nhặt các loại đá xinh đẹp, đặc biệt là đá trong lòng sông gần cửa huyệt động. Chúng bị mài giũa tỏa ra ánh sáng lại mượt mà, kỳ lạ.

Có rất nhiều tinh thạch đẹp, toàn thân lập loè ánh sáng. Còn có rất nhiều đá màu vàng kim, bên trong có hoa văn. Lại có rất nhiều đá cuội trắng tinh, rồi có rất nhiều màu lục lam này nọ. Khương Tự nhặt một đường, rất nhanh đã nhặt được một túi nhỏ, coi như làm vật kỷ niệm.

Mặc Khí tới buổi tối vẫn không ra ngoài. Khương Tự vốn định chờ y ra sẽ nghĩ cách vào chỗ sâu trong huyệt động tìm linh hoa ở giữa địa hỏa, chờ chờ liền ngủ mất, khi tỉnh lại đã là ban ngày ngày hôm sau.

Liên tiếp bảy ngày, Mặc Khí đều không xuất hiện, cửa đá kia cũng chưa từng mở ra. Khương Tự ở cửa gọi Nhị sư huynh cũng không có người trả lời. Nhị phong như một tòa chết vậy.

Khương Tự cũng không nhụt chí, mỗi ngày đều đi Tam phong cách vách đào linh hoa linh thảo, một bên trồng cây quanh cửa huyệt động, một bên bày biện trong huyệt động. Tiểu cô nương hự hự đào hoa trồng hoa, từ Tam phong chạy về Nhị phong, ngoài việc Mặc Khí không xuất hiện, mấy sư huynh phong khác đều xem choáng váng.

Mặt Trọng Hoa tức giận đến tái xanh, thủy kính trong tay lại vứt xuống tạo thành một vết nứt, nhóc con đối với sói con ngoan độc kia đúng là tốt, đào hoa cỏ ở Tam phong hắn chuyển qua Nhị phong! Ban ngày vừa mới đào, buổi tối đã bị lôi hỏa đánh chết, đào nhiều như vậy mà còn chưa từ bỏ ý định!

Ngây ngốc, có chút đáng yêu.

Hách Liên Chẩn người đầy ghen ghét đến đôi mắt cũng đỏ: “Thất phong của ta cũng không có hoa hoa cỏ cỏ gì, tiểu sư muội sao không tới Thất phong trồng?”

Tiêu Tích U: “Lớn lên xấu, huynh trách ai?”

Hách Liên Chẩn: “Ngươi ngậm máu phun người!”

Bát sư huynh một lần nữa gieo trồng lại trà hoa viên: “Ai nha, quả lại chín, chờ hái xuống, mình sẽ cùng tiểu sư muội đi phủ Thanh Châu bán quả vậy.”

Mọi người: “……”

Lan Tấn nhàn nhạt lắc đầu làm lơ mọi người đánh nhau, có chút lo lắng nhìn về phía Nhị phong, mấy ngày nay lôi hỏa Thiên Đạo một ngày so với một ngày lại mạnh hơn, hy vọng Mặc Khí có thể chống đỡ qua, đừng liên lụy đến A Tứ.