Chương 48: Liều Mạng Hái Hái Hái Này!

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Khương Tự theo Thu Tác Trần hạ xuống Bát phong, nhìn thấy cả một núi toàn hoa cỏ cùng cây ăn quả nặng trĩu, bé suýt nữa chảy nước miếng.

“Huynh đi bên kia núi hái quả, muội thích hoa cỏ gì thì cứ tự hái, có chuyện nhớ gọi huynh.” Thu Tác Trần đem tiểu cô nương thả xuống, sờ sờ búi tóc sừng dê nho nhỏ của bé, thấy bé mặc váy tơ bông Trục Nguyệt Lan Tấn mua, toàn thân sạch sẽ, nhịn không được hái một đóa Bạch Phù Dung hồng nhạt cài lên búi tóc bé.

Khương Tự ngọt ngào cười, sờ sờ búi tóc nho nhỏ của mình.

Trong thức hải, tiểu động phủ hưng phấn kêu lên: “Hoa trà màu hồng nhạt rất xứng với cô nha, Bát sư huynh thực không tồi, chúng ta đem hoa trà cực phẩm hắn trồng hái sạch đi.”

Đôi mắt Khương Tự hơi sáng lên, ý kiến hay.

Thu Tác Trần hẳn là một người cực kỳ yêu hoa trà. Khương Tự phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy từng mảnh trang viên hoa trà, gieo trồng hoa trà chủng loại có trên trăm loại. Chính bé mang trên đầu chính là gieo trồng nhiều nhất có tên Bạch Phù Dung. Tuy gọi là Bạch Phù Dung nhưng lại có màu hồng nhạt, tiếp theo chính là Bạch Bảo Châu, một tầng lại tầng cánh hoa tuyết trắng cao nhã, còn có hoa Mẫu Đơn cùng hoa Tử Kim Tâm, mỗi loại đẹp đến mức làm người ta phải rung động.

“Tiểu động phủ, hoa trà này nọ là linh hoa mấy phẩm? Cần bao nhiêu hoa!”

“Cô hái một loại coi như được một loại!” Tiểu động phủ ấp úng, hoa trà này cùng hoa sen trong pháp khí Hồng Liên của Trọng Hoa giống nhau, đều đạt tới ngũ phẩm. Chỗ hoa này ở Vân Mộng Thập Bát Châu đã xem như cực phẩm. Linh hoa lục phẩm cũng đã xếp vào cấp bậc tiên hoa. Thứ kia không phải thế giới như Vân Mộng Thập Bát Châu có thể sinh ra và nuôi lớn được. Còn thất phẩm, bát phẩm thậm chí cửu phẩm tuyệt phẩm càng khó tìm.

Cũng may tiểu Khương Tự không hiểu mấy thứ này, nếu không tất nhiên sẽ phân tâm. Các sư huynh của bé thực sự đỉnh nha, tiểu động phủ ẩn ẩn cảm thấy toàn bộ núi Thanh Vụ đều có vấn đề! Còn có vấn đề gì thì lại nói không nên lời, phảng phất vận mệnh chú định có cái gì ngăn cản nó thăm dò.

Có lẽ chờ thời cơ tới rồi, hết thảy liền tự nhiên rõ ràng thôi.



Khương Tự vừa nghe hoa trà này đó hái một loại tính một loại, tức khắc đôi mắt cũng sáng lên. Chỗ kia phải đến trên trăm loại hoa trà, quả thực kiếm đủ. Bé yêu Bát sư huynh… ừm, hoa trà!

Bé vội vàng lấy dược đỉnh nhỏ rách nát trong túi bách bảo ra, ngắt đóa hoa đầu tiên loại Bạch Bảo Châu ngắt xuống nhét vào dược đỉnh nhỏ, nghiền qua nghiền lại, lúc này dược đỉnh nhỏ không nhổ ra nữa, mỗi tội giống như chưa ăn no vậy, không hề phản ứng. Khương Tự lặng lẽ liếc liếc mắt dòm Bát sư huynh đang hái quả ở đỉnh núi một cái, sau đó cười khanh khách vươn móng vuốt nhỏ hướng tới Bạch Bảo Châu trắng tinh cao nhã!

Liều mạng hái hái hái này! Nghiền qua nghiền lại này! Bé hái vô cùng lưu loát, bình quân mười cây sẽ để lại một cây. Chờ đến khia hái một mảnh nhỏ trà hoa viên đến thất thất bát bát, dược đỉnh nhỏ rốt cuộc có phản ứng, ngưng kết ra một viên ngưng châu nho nhỏ trong suốt màu trắng.

Đáng tiếc thời gian không đủ, bé mới hái xong một mảnh Bạch Bảo Châu trà hoa viên này, trời cũng sắp tối.

Thu Tác Trần cố ý để Khương Tự ở một mình một lúc, sợ có hắn ở đó, tiểu sư muội sẽ không được tự nhiên, đều nói vạn sự khởi đầu nan, đối đãi với tiểu cô nương phải có kiên nhẫn! Hắn tuy rằng không bằng Lan Tấn chiếm hết lợi thế nhưng so với những người khác, đối với tiểu cô nương vẫn có lực tương tác rất lớn.

Hắn tùy ý hái chút quả ở đỉnh núi, thấy chiều hôm buông xuống, lúc này mới quay lại, xa xa đã thấy Khương Tự đứng giữa vườn hoa trà hồng nhạt hướng về phía hắn xán lạn cười, một đôi mắt trăng non cong cong, ngọt đến mức làm người ta đau răng.

Khóe miệng Thu Tác Trần tươi cười mới vừa nâng lên liền thấy cách đó vườn trà không xa đã trống trơn một tảng lớn! Sau đó nghe được tiếng tiểu sư muội ngọt thanh mềm mại: “Bát sư huynh, muội muốn ở Bát phong một tháng!”

Thu Tác Trần lảo đảo một cái, tươi cười cứng lại trên mặt anh tuấn mê người!

Khương Tự vậy mà chọn đi Bát phong ở một tháng? Rất nhanh mấy phong khác đều nghe được tin.

Hách Liên Chẩn nghiến răng nghiến lợi, Lão Bát đối phó tiểu cô nương thật có tay nghề đấy, mới mất nửa ngày đã đem tiểu sư muội dỗ tới Bát phong, đến Lan Tấn cũng quên! Đồ cún!



Trọng Hoa lạnh lùng ném thủy kính, hoa sen trong Tam phong lén lút thu cánh hoa lại, run bần bật.

Nhị phong không có phản ứng, vô cùng âm trầm đáng sợ!

Lan Tấn thật ra lại vô cùng bình tĩnh, đặc biệt đến Bát phong một chuyến, còn đem theo giường nhỏ của Khương Tự dọn qua, sau đó kiểm tra một chút chỗ bé sắp ở, thấy không có vấn đề, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Một tháng sau, ta tới đón A Tứ!”

Thu Tác Trần đau đớn vì mất một mảnh trà hoa viên cắn răng mỉm cười: “Được!”

Luyến tiếc hài tử bộ không lang *? Tiểu sư muội chỉ là tuổi còn nhỏ nên thích hái hoa mà thôi, hái sạch hắn trồng lại là được!

(*) Muốn thu lợi phải bỏ ra thứ gì đó, tương tự như câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Thời gian còn lại, Khương Tự hận không thể ở trong vườn hoa trà cả ngày. Hôm nào cũng đi sớm về trễ, đói bụng thì ăn quả ngon trên núi, ăn các loại thức ăn Mộc Tiêu đưa tới, khát liền uống thanh lộ Lý Đồng tri đại nhân tặng. Thời gian có được tất cả đều dùng để tinh luyện dịch tinh túy hoa trà.

Cùng hoa sen giống nhau, hoa trà cũng là hoa cỏ cực phẩm, tinh luyện ra tới dịch tinh túy còn mang theo mùi hoa trà đặc trưng. Sau khi đem hoa trà trên núi hái gần như hết, dược đỉnh nhỏ yên lặng nhiều ngày rốt cuộc lại có biến hóa. Lúc này trên trăm loại ngưng châu nhỏ ngưng tụ thành một viên trân châu lớn hơn màu hồng nhạt.

Trên đỉnh nhỏ rách nát cũng đốt sáng lên một viên trân châu hồng nhạt. Trân châu màu tím cùng trân châu hồng nhạt giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, đẹp cực kỳ.

“Thành rồi! Hai lần tổng cộng tinh luyện 342 loại cực phẩm dịch tinh túy cánh hoa, tiểu Khương Tự, còn thiếu 658 loại, cố lên!” Tiểu động phủ hưng phấn kêu lên, nhanh, tầng thứ nhất động phủ rất nhanh sẽ có thể chữa trị xong.

P/S: Hôm nay cả nhà ủng hộ nhiều quá, tăng view + đánh giá, bạo thêm 4 chương nè.