Chương 4: Núi Thanh Vụ

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Lục phong, núi Thanh Vụ, tu sĩ trẻ tuổi ôn nhuận tuấn nhã bỗng nhiên mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng như tuyết. Có người phá trận pháp Vô Cấu của hắn! Trận pháp Vô Cấu là trận pháp có thể tinh lọc hết thảy mọi thứ bên trong. 5 năm trước hắn đã bỏ ra bảy phần sức lực mới bày được trận pháp để trấn áp ma khí trong cơ thể bé gái kia, giúp bé không phải chịu ma khí quấy nhiễu, ngày đêm an bình. Hiện giờ trận pháp bị máu làm ô nhiễm, hôm nay lại đúng ngày bách quỷ dạ hành. Nếu đứa bé kia bị tà ám nhập thể sẽ sống không qua nổi đêm nay!

Một ánh sáng xanh hiện lên, Lục phong dị động rất nhanh đã khiến cho mấy phong khác chú ý.

Vài tầm mắt nhìn qua.

“Tốc độ này của Lão Lục cứ như vội đi đầu thai vậy, không hổ là con cháu Lan gia, một lời nói một gói vàng, đến nơi nào cũng làm người tốt.” Một tiếng cười khẽ lười biếng vang lên mang theo năm phần tà tứ, ba phần không kiềm chế được, còn lại hai phần kiêu căng.

“Người Lan gia giỏi nhất mua danh chuộc tiếng, làm bộ làm tịch, tu đạo càng buồn cười, hắn nếu thiệt tình muốn cứu người cũng sẽ không đem đứa bé phàm trần kia bỏ mặc 5 năm không hỏi. Mang về núi Thanh Vụ không phải càng tốt sao?”

“Lão Cửu, nói năng cẩn thận, Lan gia làm việc thế nào có quan hệ gì với đệ đâu? Đạo thuật của đệ không qua được Lan Tấn đã đành, đằng này đại sư huynh còn chưa lên tiếng đâu!”

Không khí bỗng nhiên cứng lại, vị kia từ đầu đến cuối luôn không hỏi chuyện phàm trần, thanh lãnh như tiên, kể cả núi Thanh Vụ sụp, biển Vân Mộng khô, phỏng chừng cũng sẽ không nhăn mày một cái.

“Không thú vị, ta xuống núi đi chơi đây.” Tiếng cười khẽ tà tứ tiếp tục vang lên, một đạo lửa đỏ cháy lên, mặt trăng máu ở núi Thanh Vụ dường như sáng thêm vài phần.

Mấy người còn lại: “???”

*

Dưới chân núi Thanh Vụ, trong tiểu viện nhà nông, Sương đám người Thanh phát hiện sau khi bày xong trận pháp, tình huống có vẻ càng không ổn. Từng trận âm phong đánh vào trong viện, áp lực trong trời đất khiến người ta không thở nổi.

Chẳng bao lâu viện nhỏ nhà nông như rơi vào bùn lầy, đám người Thanh Sương cảm thấy trong bóng đêm có vô số bàn tay đang xé rách thân thể, cắn nuốt linh lực mình. Họ muốn phản kháng lại không thể động đậy nổi, như rơi vào tình trạng bóng đè đáng sợ.



Sắc mặt chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông trắng bệch, nội tâm hiện lên dự cảm xấu. Chẳng lẽ các nàng đêm nay sẽ chết ở chỗ này sao? Các nàng còn chưa kịp mua Nghê Thường Vũ Y bản mới nhất giới hạn số lượng của Thiên Bảo Các, còn chưa cùng tu sĩ anh tuấn tiêu sái song tu, còn chưa kiếm đủ mười vạn linh bích, này… cứ thế chết sao?

“Tiểu muội muội, muội mau vào phòng đi!” Thanh Sương vừa liếc thấy Khương Tự, sắc mặt đột ngột thay đổi. Viện nhỏ nhà nông này đã trở thành một cái miệng tà ám khổng lồ đầy máu, bất luận sinh vật nào tiến vào đều sẽ bị cắn nuốt hầu như không còn.

Hai mắt Thanh Sương đỏ bừng mà nhìn bé gái xinh xắn đang bước từng bước chân ngắn nhỏ vượt qua cửa viện đem nhung tơ thảo cắm lên cửa!

Nhung tơ thảo khô héo vừa cắm lên đã tản mát ra mùi hương thanh mát nhàn nhạt. Mọi người ngửi được mùi hương như mới tỉnh mộng, cảm thấy tay chân đều có thể động, tiếng kêu thảm thiết bên tai biến mất, tức khắc lỗ chân lông cả người đều dựng lên.

Trong bóng tối, tà ám vốn chen chúc chật như nêm cối thì sau khi Khương Tự đến, tất cả đều kêu thảm biến mất, số còn lại bỏ trốn mất dạng. Trong khoảng thời gian ngắn, viện nhỏ lại khôi phục sự trống trải trước đó, chỉ những chỗ đèn l*иg không thể chiếu sáng được mới lập lòe vô số ám quang không cam lòng.

Khương Tự thấy viện nhỏ có vẻ lại thông gió mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bé đem nhung tơ thảo chồng chất nơi góc tường kéo một ít ra tiếp tục cắm. Nhung tơ thảo chính là lá ngải kiếp trước. Mỗi khi đến tiết thanh minh, dù trong cung hay dân gian, nhà nào cũng phải treo lá ngải để trừ tà ma. Khương Tự thấy tiểu động phủ nói một câu rồi lại tiếp tục giả chết, suy nghĩ chắc không nguy hiểm như vậy? Nghĩ đến bản thân từ nhỏ đến lớn đều không đυ.ng tới bất luận tà ma gì liền thử cắm lá ngải lên tường, kết quả không ngờ lại hiệu quả!

“Tỷ tỷ, các tỷ đem nhung tơ thảo kéo vào trong viện cắm thành một vòng tròn đi ạ.”

Thấy bộ dáng bé gái ra sức kéo nhung tơ thảo, đám người Thanh Sương lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng vác nhung tơ thảo vào sân vây thành một vòng lớn, bật lửa đốt ra một vòng lửa lá ngải diệp.

Trong thức hải, tiểu động phủ nhàm chán nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Đồ ngốc, những tà ám đó đều do đυ.ng tới long khí cùng ánh sáng công đức trên người tiểu Khương Tự mới chết. Nhung tơ thảo dùng được cái rắm!

Kiếp trước cha bé vì nhường ngôi bé mà miễn được việc phàm trần giới sinh linh đồ thán, Những ánh sáng công đức đó đều tụ lại trên người bé. Hơn nữa tiểu Khương Tự có mệnh cách nữ đế, quả thực dễ dàng hành tẩu giữa chốn ma quỷ! Nếu không phải có long khí cùng ánh sáng công đức gần như thập thế này thì bé cũng không có cách nào chịu được sức nặng của nó!

Hiện giờ có nó ở đây, tà ám này nọ càng không dám đến gần!

Trong viện, chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông đứng trong vòng lửa có loại cảm giác hoảng hốt sống sót sau tai nạn. Mà ngoài viện, kiếm tu áo xanh vốn định âm thầm ra tay rồi rời đi mặt đầy khϊếp sợ, ngay sau đó nhẹ nhàng gõ vang cửa viện.

Sắc mặt mọi người trắng bệch, tà ám lại… lại tới?