Chương 3: Bách Quỷ Dạ Hành

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Phủ Thanh Châu, Vân Mộng Thập Bát Châu

“Có người không? Mở cửa, bọn ta sẽ trả số tiền lớn chỉ xin tá túc một đêm.” Giọng nữ dồn dập mà thanh thúy cùng với tiếng đập cửa tầng tầng lớp lớp giống như lưỡi đao cắt qua màn đêm yên tĩnh mịt mùng.

Khương Tự bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, cả người bị mồ hôi lạnh làm ướt, tay chân lạnh lẽo, mất mấy giây mới phản ứng lại. Nàng hiện không còn là tiểu đế cơ ở quốc gia biên thuỳ nơi phàm trần giới mới chết đi nữa mà đã trở thành một đứa bé năm tuổi dưới chân núi Thanh Vụ, phủ Thanh Châu, Vân Mộng Thập Bát Châu.

Ngày ấy sau khi hồn phi phách tán, nàng cho rằng mình sẽ rơi vào bóng tối vô tận. Kết quả khi tỉnh lại không ngờ đã trở thành cô nhi con một kiếm tu mới oe oe cất tiếng khóc chào đời. Chỉ là một đời này mệnh cách vẫn không tốt như cũ. Lúc nàng sinh ra cũng là lúc người mẹ kiếm tu qua đời. Nàng bị phó thác cho Kiếm Tông, núi Thanh Vụ.

Kiếm Tông không thu nữ đồ, huống chi còn là một bé gái bị nhiễm ma khí từ trong bụng mẹ, linh căn hủy hết không có cách nào tu luyện. Nàng chỉ nhớ rõ người được mẹ kiếm tu cầu xin chỉ ôn nhuận lãnh đạm mà nói: “Linh căn đã hủy, mệnh cách chết yểu, nhiều nhất chỉ có thể sống đến mười sáu tuổi, cô hãy buông bỏ thôi, mười sáu năm này, ta sẽ che chở một vài cho nó.”

Sau nàng bị gởi nuôi ở một nhà nông dưới chân núi Thanh Vụ. Mà kiếm tu đáp ứng mẹ chiếu cố nàng lại chưa xuất hiện, chỉ mỗi năm đều cấp cho hộ nông kia một ít lương thực cùng tiền tài.

“Có người không? Chúng ta là đệ tử Điểm Thương Tông, phủ Ngô Châu, sẵn lòng bỏ số tiền lớn xin tá túc.” Tiếng đập cửa càng thêm dồn dập, trong giọng nói mang theo một tia sợ hãi.

Ánh trăng từ lớp giấy dán cửa sổ rách nát dũng mãnh lọt vào, toàn bộ căn nhà dần dần bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương mù màu đỏ mờ mịt quỷ dị, trăng tròn màu máu lẳng lặng mà treo giữa bầu trời đêm.

Đồng tử Khương Tự hơi co lại, trăng máu trên cao, bách quỷ dạ hành*!

(*) Bách quỷ dạ hành: (Hyakki-yagyo/ Hyakki-yakou - 百鬼夜行) là một truyền thuyết nổi tiếng thường xuất hiện trong các câu chuyện kể từ thời Heian đến thời Muromachi. Bách quỷ dạ hành có thể xem là một hoạt động của các loài yêu quái, chúng tụ họp lại thành đoàn và đi khắp các khu phố, ngõ ngách vào ban đêm.

Trong thoại bản, Vân Mộng Thập Bát Châu là Tu Tiên giới, cũng là đại lục bị tiên nhân vứt bỏ. Mấy vạn năm trước linh giới biến mất, thiên địa linh khí từ từ khô kiệt. Cứ cách bốn năm, tà khí sẽ bùng nổ một lần cắn nuốt thiên địa. Mỗi lần đến ngày bách quỷ dạ hành, tông môn lớn lớn bé bé đều sẽ mở ra trận pháp, báo cho đệ tử dưới tam cảnh, sau khi trời tối không được ra ngoài!



Người phàm sớm đã ngủ say, mặc kệ đất rung núi chuyển cũng sẽ không tỉnh lại. Bách quỷ dạ hành càng tựa như cách thiên địa gϊếŧ chóc vô tình để đào thải tu sĩ một lần.

Khó trách tiếng đập cửa một tiếng so một tiếng lại gấp gáp hơn. Lúc này tu sĩ lên đường còn ở bên ngoài đồng nghĩa với cửu tử nhất sinh!

Khương Tự trượt xuống khỏi giường đá cứng ngắc, xách chiếc đèn l*иg nhỏ màu đỏ trong góc lên, xuyên qua sân đi mở cửa.

“Sư tỷ, không có ai, chắc đều ngủ rồi, gọi cũng không dậy, họ chắc hẳn đều là người phàm, ô ô, chúng ta có phải sẽ chết ở bên ngoài không?”

“Sẽ không, quẻ tượng của tỷ cho thấy ở nơi này có một đường sinh cơ, tiếp tục gõ cửa.” Gương mặt xinh đẹp của Đại sư tỷ Thanh Sương - Điểm Thương Tông trắng bệch, cảm giác linh khí trong cơ thể từng chút một trôi đi hầu như không còn, áp lực trong thiên địa tối đen này càng ngày càng lớn.

Trong bóng tối vô số bóng đen vươn móng vuốt muốn bắt lấy vài tu sĩ lạc đàn nhỏ yếu kia. Bỗng cửa gỗ vốn đóng chặt kẽo kẹt một tiếng mở ra, ánh sáng vàng hiện lên làm đám bóng đen như bị lửa làm bỏng rát kêu thảm lùi về sau.

“Sư tỷ, muội hình như nghe được tiếng kêu thảm thiết!” Khuôn mặt nhỏ của tiểu sư muội Điểm Thương Tông trắng bệch, trong giọng nói mang theo tiếng khóc, run run nói.

“Đừng sợ, là ảo giác.” Thanh Sương nghe tiếng kêu thảm thiết kia chỉ thấy cả người phát lạnh.

Bỗng thấy cửa lộ ra một khe nhỏ, ngay sau đó đã bị mở ra. Một bé gái khoảng năm sáu tuổi xinh xắn linh động đứng phía sau cửa. Da thịt tuyết trắng, lông mi cong cong, lại có thêm một búi tóc sừng dê nho nhỏ đáng yêu. Trên búi tóc nhỏ còn có tua rua thường thấy của phàm trần giới. Trông bé đáng yêu đến mức có thể làm trái tim người ta cũng phải hòa tan.

“Tiểu muội muội, có thể cho bọn tỷ vào tá túc một đêm không? Bọn tỷ cho muội linh bích, trang sức còn có quần áo xinh đẹp nữa nhé!” Tiểu sư muội Điểm Thương Tông vui tới mức phát khóc, còn đem toàn bộ quần áo trang sức trân quý đã tích cóp nhiều năm của mình lấy ra. Bên ngoài thật sự quá quá … thật quá đáng sợ!

Linh bích là tiền linh thạch thông dụng Vân Mộng Thập Bát Châu. Bên trong ẩn chứa linh khí trời đất, chia làm linh bích thượng phẩm, trung phẩm cùng hạ phẩm, chẳng phân biệt màu sắc, chỉ dựa theo lượng linh khí nhiều hay ít để phân chia cấp bậc. Khương Tự thấy nàng lấy linh bích ra tuy đều là hạ phẩm nhưng lại có mấy màu sắc tựa như ngọc đẹp vô cùng.

Bé thích nhất chính là thu thập mấy đồ vật xinh đẹp như này đó, thấy đoàn người Thanh Sương lại có cảm giác quen thuộc nên gật đầu nói: “Vào đi.”



Hộ nông dân dưới chân núi Thanh Vụ là nhà ngói, sân có rào tre, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra sự nghèo khổ cùng mộc mạc đặc trưng của phàm trần giới.

Mấy người Thanh Sương vào sân, thấy trong viện không có chút nào của dấu vết trận pháp không dám tự ý mà nói với Khương Tự: “Tiểu muội muội, đêm nay nguy hiểm, muội vào nhà đi. Bọn tỷ ở trong sân bày trận pháp, bất kể có chuyện gì xảy ra muội cũng đừng ra ngoài. Tới hừng đông bọn tỷ sẽ để lại linh bích.”

Nếu bọn nàng chết, linh bích cùng những món trang sức đó tự nhiên sẽ ở lại viện này. Nếu bọn nàng may mắn thoát chết cũng sẽ đúng hẹn để lại một số tiền lớn.

Thanh Sương nói xong rồi cùng bọn sư muội gom góp chút linh khí thiếu thốn đến đáng thương trong cơ thể, cắt vỡ lòng bàn tay, lấy máu bày trận pháp. Máu nhỏ giọt như nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng. Chỉ trong nháy mắt đã khơi dậy sóng triều trong bóng tối. Không khí đình trệ, trong bóng đêm vô số bóng đen tham lam từ phía sau tiến về hướng sân viện nông hộ tụ lại.

Khương Tự không hiểu chuyện tu hành, đối với những chuyện về Vân Mộng Thập Bát Châu bé đều biết qua quyển thoại bản tu tiên kia. Thế nhưng trong xương cốt có sự nhạy bén tự nhiên đối với nguy hiểm, ngửi được mùi máu tươi trong không khí cùng với áp lực ngày càng nặng của bóng đêm tối đen bên ngoài, bé thầm kêu không tốt, vội vàng đem đèn l*иg màu đỏ trong tay treo lên giá ở cửa. Sau đó bé vội trốn ra phía sau cửa, trong lòng bắt đầu khẩn cấp gọi tiểu động phủ trong thức hải.

“Tiểu động phủ, có phải có nguy hiểm không?”

Từ lúc tỉnh lại bé đã phát hiện tình trạng kỳ lạ trên người. Trong thức hải không biết từ khi nào đã có thêm một động phủ nho nhỏ rách nát, chạm nhẹ mặt trên sẽ còn xuất hiện hàng chữ: Động phủ hư hỏng nghiêm trọng, cần sửa chữa!

Còn sửa chữa thế nào, sau khi sửa chữa sẽ có trông ra sao thì lại không nhắc đến.

5 năm này, động phủ rách nát nho nhỏ kia cứ như vật chết vậy. Lúc nào Khương Tự nhàm chán sẽ cùng nó nói vài câu, cào cào nó vài cái. Sau này tiểu động phủ thật sự chịu không được mới vặn vẹo người nghẹn ra một câu: “Đừng cào, ngứa!”

Đây là đồ đáng chết lười đến mức tận cùng rồi! Phần lớn thời gian không phải giả chết thì cũng đang trên đường giả chết.

Vốn còn cho rằng lần này cũng sẽ không được đáp lại, ấy vậy mà tiểu động phủ trong thức hải lại phá lệ mà nói: “Trận pháp bị máu làm ô nhiễm, nơi này rất nhanh sẽ trở thành chỗ tà ám tụ tập.”

Nói cách khác, tiểu Khương Tự rất nhanh sẽ bị đám tà ám ăn luôn.