Chương 5: Xin Nước

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Mặt trăng máu hạ xuống, đêm đen mịt mùng, kiếm tu ôn nhuận lịch sự tao nhã đẩy cửa mà vào. Dáng người tuấn tú như thương như tùng, bên hông giắt một thanh kiếm bích ngọc, giọng hắn trầm thấp dịu dàng mở miệng: “Tại hạ Lan Tấn núi Thanh Vụ, có thể vào xin nước miếng uống không?”

Giọng như nước trong rơi trên đá, người như gió xuân liễu thẳng, nháy mắt mở miệng không chỉ có chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông dại ra mà ngay cả Khương Tự cũng đều âm thầm tán thưởng một câu: Đào hoa cười xuân phong, kiếm quang hàn Cửu Châu!

Chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông hai má ửng hồng, nơi nào còn nhớ rõ hung hiểm tối nay, người duy nhất thanh tỉnh - Khương Tự gật đầu nói: “Huynh chờ chút, muội đi lấy nước giếng.”

Lan Tấn kinh ngạc một chút, nước giếng? Hắn xưa nay chỉ uống sương ban mai khi tia nắng đầu tiên rơi xuống, có điều thỉnh thoảng uống nước giếng cũng không sao.

Nước giếng núi Thanh Vụ cùng nước suối trong núi giống nhau, ngọt thanh lại giải khát. Trong nhà đều là đồ vật phàm trần, Khương Tự không lấy ly mà ở trong sân hái một mảnh lá sen, nâng nước giếng bịch bịch chạy đến đưa cho Lan Tấn.

Lan Tấn cúi người nhìn bé gái chỉ cao đến đầu gối mình, thấy bé da trắng như tuyết, tóc đen, còn tuổi nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, không biết vì sao tự dưng mềm lòng, nhận lấy lá sen, uống một ngụm nước giếng.

Lan Tấn duỗi tay sờ sờ sừng dê nho nhỏ của Khương Tự, mỉm cười nói: “Huynh uống nước giếng của muội, sẽ trả lại muội một thứ, muội có bằng lòng theo huynh lên Kiếm Tông - núi Thanh Vụ không?”

Kiếm Tông - núi Thanh Vụ? Thế mà lại là kiếm tu! Thanh Sương đứng một bên lòng tràn đầy vui mừng, tìm kiếm trên Thiên Bảo Thực Lục, rốt cuộc tìm được Kiếm Tông đứng thứ 198 trên bảng xếp hạng! So với Điểm Thương Tông các nàng còn kém hơn 100 bậc cơ! Nhưng như vậy càng tốt, nếu cha nàng đi cầu hôn, không cẩn thận còn có thể thật sự lập khế ước thành công.

Lời cự tuyệt của Khương Tự còn chưa nói ra khỏi miệng, tiểu động phủ vẫn luôn giả chết trong thức hải đã gào rú kêu lên: “Đi!”

Khương Tự: “……”

Tiểu đế cơ ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: “Tức là đi tu hành?”

Lan Tấn bị hỏi cứng người, ôn nhu nói: “Muội khi sinh ra, linh căn bị hao tổn, con đường tu hành rất khó khăn, nhưng theo huynh lên núi Thanh Vụ có thể sống vui vẻ đến già.”

Đây là điều tốt nhất hắn có thể làm được trong khả năng của mình.



Nếu không thể tu hành, lấy đâu ra vui vẻ đến già? Khương Tự rũ mắt, từ lúc Lan Tấn xuất hiện, bé đã nhận ra Lan Tấn là kiếm tu mẹ cầu xin kia.

Trên người Lan Tấn có một cỗ hơi thở độc đáo, như sinh cơ bừng bừng của mùa xuân, lúc bé mới sinh đã được ngửi qua, đến nay vẫn không quên.

Thoại bản nói về Kiếm Tông, về Lan Tấn cực ít, chỉ ở cuối cùng xuất hiện vài từ ít ỏi: Cố Kỳ Châu - đệ tử Đạo Tông sau khi phá ngũ cảnh, trên con đường cố thổ phủ Thanh Châu, ở di chỉ Kiếm Tông bị bỏ lại, núi Thanh Vụ ngộ đạo, 5 năm sau phi thăng!

Di chỉ Kiếm Tông bị bỏ lại! Có thể thấy được Kiếm Tông cùng bé giống nhau, đều là mệnh pháo hôi trong thế giới này! Không bằng bé ở dưới chân núi Thanh Vụ trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, lên núi Thanh Vụ làm tiểu nha hoàn có gì hay?

Bé cũng là một tiểu đế cơ kiêu ngạo đó!

Trong thức hải, tiểu động phủ tận tình khuyên bảo: “Tiểu Khương Tự à, lên núi Thanh Vụ, cô có thể cùng tu sĩ tuấn nhã như vậy ngày đêm làm bạn, thật sự không động tâm sao?”

Khương Tự: “Nam nhân đều là rùa đen!”

Tiểu động phủ: “……”

Mỹ nam kế đi không nổi rồi! Tiểu động phủ thu hồi lười nhác, đứng đắn mà nói: “Cô không phải vẫn luôn muốn chữa trị động phủ sao? Núi Thanh Vụ có linh hoa linh thảo cần để chữa trị động phủ đấy!”

Thức hải của Khương Tự, trên tiểu động phủ rách nát đột nhiên hiện ra vài chữ.

Động phủ hư hỏng nghiêm trọng, cần sửa chữa!

Vật liệu chữa trị Tầng 1: Dịch tinh túy từ 1000 cánh hoa, 1000 điểm thiện ác.

Tầng thứ nhất sau khi chữa trị sẽ mở ra thiên phú gieo trồng của ký chủ, có thể gieo trồng linh hoa linh thảo từ cấp 5 trở xuống, còn được 1 khối Ngũ Sắc Thổ, 1 hạt giống Cửu Sắc Liên Hoa.



Thức hải đồng thời xuất hiện ảo ảnh Cửu Sắc Liên Hoa. Một gốc sen tiên tư trác tuyệt mạnh mẽ nở rộ một đóa Cửu Sắc Liên Hoa, tâm sen lại là hai mà trắng đen, chỉ nhìn một cái liền biết thực vật tiên phẩm! Hai mắt Khương Tự sáng lên, nắm tay nhỏ gắt gao nắm chặt, như cũ không thả ra.

“Tiểu muội muội, đi núi Thanh Vụ so với ở nông thôn này tốt hơn nhiều. Về sau muội nếu có cơ duyên có lẽ có thể tu hành đó.” Thanh Sương khuyên nhủ.

“Không sai, tiểu muội muội, không đi núi Thanh Vụ, tới Điểm Thương Tông bọn tỷ cũng tốt nha, bọn tỷ thiếu một tiểu sư muội nè.”

Chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông nàng một lời ta một câu khuyên nhủ, phàm trần giới nào có tiền đồ gì, vào núi tu hành mới là chính đạo, kể cả linh căn hỏng hết, đi theo tu sĩ cũng có thể trông thấy việc đời.

Lúc mọi người khuyên bảo, ở nơi xa, giữa bóng đêm sâu thẳm yên tĩnh đột nhiên phát ra một chùm tia sáng trắng như tuyết. Chùm tia sáng xông thẳng tận trời, cùng lúc đó trong đất trời vang lên tiếng chuông trầm thấp, hình như có tiếng kinh văn ngâm xướng quanh quẩn khắp đâu đây!

“Có người phá kính dẫn phát rồi thiên địa dị tượng?” Thanh Sương thất thanh kêu lên.

“Là đệ tử Đạo Tông!” Ánh mắt Lan Tấn sáng như tuyết nhìn về phía nam diện đạo tông.

“Sư tỷ, có thể là Cố Kỳ Châu - đầu bảng Vô Nhai không? Nghe nói hắn 5 năm trước từ phàm trần giới trở về liền bế quan!”

“Khẳng định là Cố Kỳ Châu, hắn chính là người vô địch từ tứ cảnh trở xuống, lấy sức lực bản thân nâng địa vị toàn bộ người phủ Ngô Châu!”

Nữ đệ tử Điểm Thương Tông nháy mắt liền hóa thân thành bé mê muội, vẻ mặt kích động. Trên bảng Vô Nhai đều là tu sĩ thiên tài nhất của Vân Mộng Thập Bát Châu. Ai chẳng biết đệ tử Đạo Tông - Cố Kỳ Châu tuấn mỹ vô trù, đạo pháp song tu, mười lăm tuổi xưng bá phàm trần giới, bảy ngày đã thông hiểu nhập tu hành, ba tháng biết dẫn khí, ba năm phá huyền, nhanh chóng trở thành người đứng đầu bảng bảng Vô Nhai, vượt qua vô số đệ tử tông môn cùng tu sĩ thế gia. Toàn Tu Tiên giới ít nhất có chín phần nữ tu đều minh luyến Cố Kỳ Châu, còn lại một thành không phải có đạo lữ cũng là mắt mù!

Chỉ tiếc Cố Kỳ Châu một lòng tu hành, nghe nói vì trảm đạo còn đi phàm trần giới, mới trở về ngắn ngủn 5 năm liền phá tứ cảnh!

Tu sĩ tứ cảnh đã coi như đứng trên đỉnh kim tự tháp Vân Mộng Thập Bát Châu! Sau tối nay, xếp hạng phủ Thanh Châu chỉ sợ sẽ phải thay đổi.

Chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông ríu rít, Khương Tự ngẩng đầu nhìn về phía phía chân trời, khuôn mặt nhỏ lạnh băng, nội tâm như có băng lạnh lại tựa lửa nóng đốt cháy. Bé duỗi tay túm chặt góc áo tơ lụa lạnh lẽo của Lan Tấn, rành mạch mở miệng: “Muội theo huynh lên núi Thanh Vụ.”

Dù cho nhỏ bé như con kiến hôi, trải qua sống chết không rõ, bé cũng muốn có một ngày đi đến trước mặt đạo chủ Cố Kỳ Châu của Vân Mộng Thập Bát Châu nói một câu ân đoạn nghĩa tuyệt! Phá đạo tâm của gã!