Chương 17: Hung Hay Cát?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

“Thôi, Trọng Hoa tặng nhóc Mỹ Nhân Phiến, ta đây liền nhịn đau tặng nhóc một cái lông chim vậy.” Hách Liên Chẩn nói xong rút một cái lông đen từ tiểu hắc điểu đậu trên đầu vai đưa cho bé.

Chú chim nhỏ màu đen nháy mắt xù lông, vùng vẫy cánh, hung dữ trừng mắt nhìn Khương Tự một cái rồi chạy biến.

Khương Tự nhìn lông chim mình thu được, khóe miệng run rẩy một chút rồi vẫn vô cùng lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn Thất sư huynh.”

“Không cần cảm ơn, không có việc gì đừng tới phiền ta là được.” Hách Liên Chẩn nghênh ngang đi. Không thú vị, uổng phí một cái lông chim của mình.

Khương Tự thấy người đều đi rồi, lúc này mới cười ngâm ngâm kéo kéo quần áo Lan Tấn, duỗi tay cười nói: “Lục sư huynh, có lễ gặp mặt không ạ?”

Lan Tấn thấy bộ dáng bé cơ linh đáng yêu, bật cười nói: “Muội hiện giờ chưa thông cảm*, lại không thể tu luyện, đồ của tu sĩ đều không dùng được, Lục sư huynh liền mang muội xuống núi đi phủ Thương Châu chơi một chút đi, thích cái gì liền mua cái đó, coi như lễ gặp mặt.”

(*) Thông cảm: giác quan chưa thông thấu

Hai mắt Khương Tự sáng lên, đi phủ Thương Châu chơi? Bé tới Vân Mộng Thập Bát Châu 5 năm, cả ngày đều ở dưới chân núi Thanh Vụ, còn chưa từng thấy thế nào là Tu Tiên giới chân chính, chưa từng đi qua phủ Thương Châu đâu.

“Lục sư huynh, huynh là sư huynh tốt nhất trên đời này!” Khương Tự lôi kéo ống tay áo hắn làm nũng.

Lan Tấn khóe môi mỉm cười, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của bé, tức khắc cả ngọn núi hoa xuân nở rộ, gió xuân ấm áp.

Bái nhập chín phong cũng không biết là hung hay cát.

Đêm đến, chờ Khương Tự nằm trong ổ chăn nhỏ lông xù xù ngủ say ngất ngây, Lan Tấn một mình lên Đệ Nhất phong.



Dưới đêm trăng, Đệ Nhất phong oánh bạch như ngọc, thanh lãnh cao ngạo.

Lan Tấn quỳ gối dưới cây nguyệt quế, bộ quần áo xanh bị sương sớm làm ướt nhẹp: “Đại sư huynh, Lan Tấn có một chuyện muốn nhờ!”

Giọt sương tinh thuần từ cây nguyệt quế nhỏ giọt xuống, Cung Khuyết thanh lãnh truyền đến giọng nói mờ mịt lạnh nhạt: “A Tấn, con bé là người phàm, cuối cùng cũng sẽ có ngày chết.”

“Lan Tấn không cầu gì khác, chỉ hy vọng có thể giúp bé kéo dài tuổi mệnh người phàm, để bé cả đời này vô ưu vô lo. Đây cũng là đạo của đệ.”

Cung Khuyết một trận trầm mặc, hồi lâu một mảnh lá nguyệt quế bay xuống xuống dưới, rơi vào lòng bàn tay Lan Tấn: “Đây là ta cho nhóc ấy lễ gặp mặt, mệnh người phàm sống chết có số, A Tấn, chớ nên dính dáng nhiều đến mệnh số nhân quả của nhóc ấy.”

“Cảm ơn Đại sư huynh.” Lan Tấn đứng lên, nhìn lá nguyệt quế trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng lộ ra ý cười, có Đại sư huynh che chở, sau này mấy phong khác cũng phải kiêng kị vài phần.

Lan Tấn đêm lên Đệ Nhất phong tự nhiên không thể gạt được mấy phong khác.

“Lão Lục thế mà lại vì con nhóc kia đi cầu Nguyệt Li, ta đối với vị tiểu sư muội này càng ngày càng tò mò rồi.”

“Chỉ là một con nhóc con, trừ bỏ lớn lên đáng yêu, không gì đặc biệt cả.” Hách Liên Chẩn chẳng hề để ý nói.

“Núi Thanh Vụ quá lạnh, nhiều thêm một tiểu sư muội cũng rất thú vị, ta đều có chút gấp không chờ nổi.” Nhị phong truyền đến tiếng cười khẽ âm trầm ốm yếu.

Mấy phong khác rùng mình một cái.

*

Khương Tự buổi sáng dậy, chuyện đầu tiên làm chính là sờ túi bách bảo nhét dưới gối đầu, đem đồ bên trong đổ hết ra rồi kiểm đếm gia sản.



Dược đỉnh nhỏ nặng trĩu nè, mười mấy khối ngọc bích hạ phẩm nè, xiêm y cùng giày Lục sư huynh mua cho bé nè, lông chim màu đen xấu hoắc Thất sư huynh cho nè, Mỹ Nhân Phiến Tam sư huynh cho nữa nè.

Ý, sao lại tòi ra một cái lá cây vầy nè?

Khương Tự cầm chiếc lá cây mang theo mùi hương hoa quế giơ lên, chỉ thấy Lan Tấn tiến vào, nhàn nhạt cười nói: “Lá nguyệt quế này là Đại sư huynh cho muội, muội phải bảo quản tốt, mau đi rửa mặt, Lục sư huynh mang muội đi phủ Thương Châu chơi.”

“Vâng ạ.” Khương Tự vui mừng đem lá nguyệt quế một lần nữa nhét vào túi bách bảo, nhảy xuống giường nhỏ, lạch bạch chạy đi rửa mặt, không đến nửa canh giờ đã thu thập xong đâu đấy, đeo túi bách bảo bước ra.

“Lục sư huynh, muội cần mang gì không ạ?” Lần đầu tiên đi ra ngoài dạo chợ, Khương Tự cực kỳ vui mừng. Đừng nói kiếp này, kiếp trước bé đều chưa ra khỏi hành cung, chỉ từ miêu tả của đám thị nữ, ma ma tưởng tượng thế giới bên ngoài.

“Cái gì cũng không cần mang, lần này đi phủ Thương Châu, sư huynh mang muội đi làm nhiệm vụ, đem 100 điểm thiện ác mỗi năm tích cóp đủ.” Lan Tấn mỉm cười vuốt đầu bé, cầm theo kiếm Thanh Mang.

Điểm thiện ác? Khương Tự vui như lên trời, vội vàng kêu gọi tiểu động phủ.

“Nghe được rồi, kỳ quái, kiếm tu núi Thanh Vụ sao phải tích cóp điểm thiện ác?” Tiểu động phủ lười biếng trở mình, thấy tiểu Khương Tự đến chuyện sống chết vẫn bình tĩnh như không mà giờ chỉ đi dạo phố đã hớn hở như vậy, nội tâm nó vô cùng cảm khái.

Tiểu Khương Tự kiếp trước trải qua quả thực rất thảm!

“Tiểu động phủ, mi còn chưa nói cho ta cái gì là điểm thiện ác?” Khương Tự nhớ tới chuyện chữa trị tầng thứ nhất động phủ, trong đó yêu cầu 1000 điểm thiện ác.

“Điểm thiện ác còn gọi là điểm công đức, làm việc thiện, trừng trị cái ác, tùy cơ mà đạt được. Điểm thiện ác tích cóp càng nhiều thì càng được Thiên Đạo hậu ái, Lan Tấn mang cô xuống núi chính là muốn cho cô đi hưởng sái chút điểm thiện ác của hắn.” Tiểu động phủ âm thầm gật đầu, không hổ là người tu Sinh chi đạo, phẩm tính cao khiết, đến điểm thiện ác đều bằng lòng phân cho tiểu Khương Tự.

Thứ đồ chơi này đến Thiên Đạo cũng thích!

Chỉ là nước núi Thanh Vụ cũng quá sâu, chín phong Thanh Vụ thế mà lại dựa vào điểm thiện ác để tu hành, tiểu động phủ lâm vào trầm tư. Phương pháp tu hành này cũng không phải là thế gia tu tiên bình thường làm được!