Chương 18: Phủ Thương Châu

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Do cần xuống núi, Lan Tấn cố ý lấy một cái giỏ tre đan bằng cỏ xanh mượt mềm như bông trên núi Thanh Vụ, lại dùng dây leo cố định chắc, bên trong đặt gối đầu nhỏ mềm mại. Sau đó mới thả tiểu Khương Tự năm tuổi vào giỏ tre, xuất phát đi phủ Thương Châu.

Ngồi trong giỏ tre, tiểu đế cơ cảm thấy thẹn, ngón chân co quắp. Tuy bé bề ngoài năm tuổi nhưng chân chính đã sống hai mươi năm rồi đó.

“A Tứ, huynh có để vào túi bách bảo của muội thêm một tấm da thú. Nếu muội thấy chưa đủ mềm mại thì lại lót thêm. Chờ tới phủ Thương Châu rồi, Lục sư huynh sẽ mang muội đi ăn kẹo hồ lô, bánh hoa còn có thanh lộ nữa.” Lan Tấn tâm tình sung sướиɠ nói, thường thường quay đầu lại nhìn giỏ tre, sợ tiểu Khương Tự ghé vào giỏ tre không cẩn thận ngã xuống.

Cũng may A Tứ ngoan ngoãn lại đáng yêu, mở to một đôi mắt đen nhánh nở nụ cười trăng non, ngồi trong giỏ tre chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù xù.

Lan Tấn một lòng mềm đến có thể hóa thành nước.

“Kẹo hồ lô? Bánh hoa? Thanh lộ?” Khương Tự mỗi lần nói một chữ thì đôi mắt liền sáng thêm một chút, chỉ mong mau mau đến phủ Thương Châu.

“Thanh lộ phủ Thương Châu nổi tiếng xa gần, lấy chín loại quả, chín loại hoa tươi chế thành, vừa vào miệng đã thấy vị ngọt thanh. Đây là đồ uống mỗi tu sĩ tới phủ Thương Châu thích nhất.” Lan Tấn thấy bé thèm đến đôi mắt sáng lên, không khỏi tăng tốc, kiếm Thanh Mang như ánh sáng vọt qua.

Lan Tấn ngự kiếm vừa ổn định lại vừa nhanh, Khương Tự ngủ gật một lúc đã bị đánh thức.

“A Tứ, phía trước chính là cửa thành phủ Thương Châu, chúng ta xuống dưới đi bộ một đoạn.” Lan Tấn thấy bộ dáng bé xoa đôi mắt đáng yêu, mỉm cười đem giỏ tre chuyển ra trước ngực.

Phủ Thương Châu trong các châu phủ mới xếp hạng mười lăm, xem như lót đế. Trừ bỏ tháng trước đệ tử Đạo Tông - Cố Kỳ Châu phá tứ cảnh dẫn tới bốn phương chấn động ra thì tu sĩ trẻ tuổi phủ Thương Châu có thể vào tam cảnh ngự kiếm phi hành chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lan Tấn làm việc điệu thấp, vừa mới tới gần phủ Thương Châu đã xuống dưới đi đường.

Khương Tự ghé vào sọt tre mềm mại thượng tò mò nhìn bốn phía, chỉ thấy quan đạo rộng lớn, có hộ nông dân khiêng đòn gánh tới buôn bán, cũng có thương nhân chuyên hàng da cùng thợ săn, lại có tốp năm tốp ba tu sĩ chuyện trò vui vẻ. Ai theo đường nấy, hòa hợp ở chung, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.



Đi thẳng quan đạo chính là thành trì nguy nga tráng lệ, vốn phía ngói đen tường hồng như thú lớn sừng sững giữa đất trời.

“Nhanh nhanh tránh ra……” Trên quan đạo* bỗng xôn xao, chỉ thấy thấy một cơn chấn động lớn, một đám tu sĩ cưỡi sư mã cánh vàng uy phong lẫm lẫm lao nhanh tới. Sư mã hí vang một tiếng rồi dừng trước cửa thành phủ Thương Châu.

(*) Quan đạo: dịch thô – đường quan, hiểu đơn giản là tuyến đường chính, đường lớn.

Các tu sĩ tiên y nộ mã* nhảy xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Ta đại diện người Mộc gia, phủ Thiên Nguyên tới phủ Thương Châu cung chúc Vô Tình đạo quân đột phá tứ cảnh!”

(*) Tiên y nộ mã: Chỉ những người giàu có mặc trang phục sang trọng, xa xỉ hào hoa.

Đệ tử Đạo Tông chịu trách nhiệm đón tiếp trước cửa thành vội vội vàng vàng nhiệt tình bước lên.

“Người Mộc gia, phủ Thiên Nguyên? Trời ạ, vậy chẳng phải là thế gia tu tiên xếp trong 3 hạng đầu của Vân Mộng Thập Bát Châu. Xem khí phái này, chỉ một con sư mã cánh vàng cũng phải hơn một ngàn linh bích đi!”

“Ít thấy việc đời à? Từ tháng trước, khi Cố Kỳ Châu đột phá tứ cảnh dẫn tới trời đất phát sinh dị tượng, châu phủ các nơi tất cả đều đến chúc mừng. Nghe nói phủ Trung Châu còn muốn mời đạo quân đi làm khách khanh nữa cơ. Phủ Thanh Châu sợ tới mức suốt đêm cầu đạo quân làm hữu sứ chấp pháp.”

(*) Khách khanh: người được coi trọng hết sức, thường chỉ thần tử của vua, trong đây muốn nói tới vị khách rất được quan tâm.

“Đạo hữu, lúc này hẳn phải xưng là Vô Tình đạo quân mới đúng. Nghe nói đạo quân tự lấy tôn hào Vô Tình, tay cầm pháp khí lại là Đào Hoa Chi*. Nói là vô tình lại có tình, tuyệt diệu thay, tuyệt diệu thay!”

(*) Đào Hoa Chi: cành hoa đào

“Nghe nói Đạo Tông lần này ở Ngũ Quang Thập Sắc Phúc Địa tổ chức tiệc cơ động nửa tháng tiếp đãi sứ giả các châu phủ. Này chắc là thời khắc vinh quang náo nhiệt nhất trăm năm tới của phủ Thanh Châu chúng ta.”

“Mọi người mau xem, Linh Thứu Điểu.”