Chương 7: Cơm chiên trứng

Một ngày sau khi kì thi đại học kết thúc, bầu trời trong xanh.

Tuế Hòa chưa kịp mở mắt đã nhận được điện thoại của Cừ Chiêu.

“Tuế Hòa, cậu tỉnh chưa?”

Ở thời điểm không tỉnh táo, những âm thanh mà con người nghe thấy đều được ngăn cách bởi một lớp màng.

Giọng nói của Cừ Chiêu lúc này thật sự khiến Tuế Hòa khó hiểu, cô kéo chiếc gối kẹp vào giữa hai chân mình và nói: “À”

Vừa nghe giọng nói của cô là biết cô còn chưa tỉnh ngủ, Cừ Chiêu cười tủm tỉm nói, “Hôm nay có tiệc liên hoan, cậu đừng quên.”

“Mình sẽ không quên.”

Vứt chiếc điện thoại sang một bên, Tuế Hòa xoay người xuống giường, kéo rèm cửa ra, căn phòng mờ ảo tràn ngập ánh nắng, cô nhìn toàn thân mình trong tấm gương.

Giống như đã thay đổi, nhưng dường như là không thay đổi chút nào.

Kiếp trước của cô như thế nào, thì kiếp này của cô vẫn như vậy.

Cô không có gì để theo đuổi, cô chỉ cần mọi thứ khôi phục lại, chỉ muốn Cừ Chiêu tốt lên. Khi mọi thứ diễn ra theo cách cô dự đoán, cô sẽ thật sự tận hưởng cuộc sống này, tuy dài hơn những người khác vài năm, nhưng không sao, cô vẫn còn trẻ.

Sau khi Tuế Hòa rửa mặt xong, cô thay đồ ngủ đi xuống lầu ăn sáng, không ngờ lại thấy Tuế Sơ đang ngồi ở bàn ăn.

“Anh trai?” Tuế Hòa kinh ngạc, “Sao anh vẫn còn ở nhà?”

“Lại đây cùng ăn sáng.”

Vừa xé bánh mì nướng, Tuế Sơ vừa đưa sữa cho Tuế Hòa, Tuế Hòa hỏi anh: “Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây à?”

Tuế Sơ là một người tham công tiếc việc, điều này ai cũng biết.

“Không.” Tuế Sơ gấp tờ báo, “Hôm nay anh ra sân bay đón khách, giữa trưa mới đi.”

“Vậy thuận đường cho em đi cùng anh được không?”

“Em đi đâu?”

Tuế Hòa nói địa chỉ, Tuế Sơ nhíu mày: “Tại sao em lại muốn đi tìm cậu ta?”

“Anh nói như vậy là có ý gì? Lớp tổ chức tiệc liên hoan, nên em mới đi cùng với Cừ Chiêu.”

Tuế Sơ không thích Cừ Chiêu, Tuế Hòa cũng không thấy lạ, cô uống một ngụm sữa nói: “Rốt cuộc anh có cho em đi cùng không?”

“Có.”

“Em biết anh sẽ cho em đi cùng mà.”

Tuế Hòa đặt chiếc bánh mì đã xé vào đĩa của Tuế Sơ, cười nói: “Phần thưởng của anh.”



Xe chạy đến chỗ cổng nhà Cừ Chiêu đang sống, Tuế Hòa tháo đai an toàn, “Cảm ơn anh.”

Tuế Sơ nhìn cô: “Mau xuống xe.”

“Anh lái xe cẩn thận.”

Tuế Sơ theo thói quen nhìn Tuế Hòa xuống xe, Tuế Hòa đi được vài bước, cô quay đầu lại, chiếc xe vẫn ở đó.

Cô phất tay: “Đi đi, đi đi!”

Tuế Sơ thu ánh mắt lại, lắc đầu thở dài: “Nha đầu thúi.”

Cũng không biết tại sao cô lại đối tốt với tên quái vật Cừ Chiêu kia như vậy.

Chờ Tuế Sơ đã lái xe đi, Tuế Hòa mới bước vào cổng, ngay cả nhân viên bảo vệ quen cô, khi cô đi ngang qua, anh ta còn nhét cho cô một viên kẹo sữa: “Cho cô viên kẹo nè.”

Tuế Hòa cong cong đôi lông mày nói: “Cảm ơn.”

Cô cầm lấy viên kẹo sữa trong tay, bấm chuông nhà Cừ Chiêu.

Trong vòng hai giây cổng đã mở ra, sắc mặt Cừ Chiêu lộ ra, “Sao cậu không mang theo chìa khóa.”

Tuế Hòa có chìa khóa của ngôi nhà này.

Cách nói này giống hệt như cách nói của Tuế Sơ.

Thuận tay đưa viên kẹo sữa cho Cừ Chiêu, Tuế Hòa thay đôi giày, “Cố ý đấy, mình nghĩ tấn công bất ngờ sẽ làm cậu hoảng sợ.”

Cừ Chiêu đóng cửa lại, đi vào phòng bếp cắt dưa hấu cho cô, thản nhiên nói: “Có chuyện gì về tôi mà cậu không biết?”

“Cũng khó nói lắm.” Tuế Hòa lật tờ báo trên bàn cà phê, chán nản nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.

Trong sáu năm, một cậu bé cao 1,5m đã cao lên 1,85m, nước da ngăm ngăm của cậu trở nên trắng trẻo và khỏe mạnh. Cừ Chiêu đã trưởng thành giống như trong trí nhớ của Tuế Hòa, thậm chí còn tốt hơn.

Điều thực sự quan trọng là cậu đã lớn lên trong một môi trường lành mạnh.

Nhẹ nhàng, kiên nhẫn, lạc quan và không có xu hướng xấu đi.

Ở bên ngoài, Cừ Chiêu có rất nhiều người theo đuổi, danh tiếng rất tốt, giống như những năm đó việc anh bị xa lánh chưa bao giờ xảy ra.

Cừ Chiêu lớn lên cả về thể chất và tinh thần đều rất khỏe mạnh. Tuế Hòa và Cừ Chiêu là bạn nên cô cũng được vinh dự theo.

Nhiệm vụ của cô coi như đã hoàn thành, tuy chỉ cung cấp nhu cầu vật chất nhưng đó là thứ duy nhất mà cô có thể.

Sau khi cắt dưa hấu xong, Tuế Hòa cho vào miệng một miếng, trái cây làm giảm bớt đi cái nóng nực của mùa hè, cô lại nhét thêm một miếng, “Mấy giờ cậu đi chơi?”

Khoảng một lát sau, Cừ Chiêu nói: “Tầm một tiếng nữa.”

Đi hát trước rồi mới đi ăn.

“Ăn cơm xong mới đến đó chứ?”

Tuế Hòa gật đầu, “Cậu ăn cơm chưa?”

Cừ Chiêu ngây ngô lắc đầu nói: “Tôi chưa ăn.”

“mình biết rồi.” Tuế Hòa hừng hực khí thế đứng dậy, “Mình sẽ làm cơm chiên trứng, không được nói không thích ăn.”

Cừ Chiêu nhướng mày, “Vậy tôi ăn cơm chiên trứng.”

Tuế Hòa thoải mái đi vào phòng bếp, ánh mắt của Cừ Chiêu dõi theo cô, không dấu nổi sự kinh ngạc, sáu năm như một, là cô đã ngụy trang quá kỹ hay là do tự nhiên?

Anh vẫn luôn quan sát Tuế Hòa trong im lặng, có lúc ngẫu nhiên sẽ làm một vài hành động thử cô nhưng chỉ như ném một viên đá nhỏ vào ly, không hề nhận được phản hồi như mong muốn.

Tuế Hòa như một cỗ máy vô cảm, chín chắn trong công việc, trẻ trung trong thái độ, tốt bụng với mọi người, dường như trong mắt cô, mọi người đều bình đẳng.

Trước kia anh từng nghi ngờ lý do tại sao Tuế Hòa lại đối tốt với anh, nhưng mãi sau này anh mới biết cô cũng đối xử với người khác như vậy.

Bản thân không phải là người đặc biệt, Cừ Chiêu cũng không cảm thấy mất mát, mà còn cảm thấy thú vị.

Anh thích kiểm soát cảm xúc của người khác, nhưng Tuế Hòa không bao giờ nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Cô là con mồi hoàn hảo và cũng là kẻ nằm ở mức thách thức cao nhất.

Khiến anh khao khát muốn chinh phục.

Nhưng Cừ Chiêu không bao giờ nghĩ tới rằng, thiên hạ làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn.

*** 7 ***