Chương 21: Con mồi

Tốc độ của Tuế Hòa ngày càng nhanh, mồ hôi lạnh túa ra từ lỗ chân lông, dường như cô không nhìn thấy gì, phía trước mắt là một mảng trắng xóa, cô thầm nghĩ trong lòng sao mà con hẻm này lại dài như vậy.

Ánh sáng trên màn hình điện thoại vụt tắt, Tuế Hòa đột ngột dừng bước, xoay người dùng chiếc điện thoại đập bừa vào kẻ đằng sau!

“A!”

Đập trúng rồi! Tuế Hòa siết chặt nắm tay, lập tức quay người chạy đi, trước mắt tối đen như mực, gió vù vù thổi qua tai mà cô lại cảm thấy nóng vô cùng.

Tiếng động phía sau nhanh chóng theo sát bước chân cô, những bước chân mang theo tiếng chửi rủa thô tục. Tuế Hòa nghe thấy, lòng càng hốt hoảng, không biết Cừ Chiêu đi đâu rồi tại sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Cô chưa bao giờ mong ngóng Cừ Chiêu nhiều đến như vậy.

Cô cố gắng chạy nhanh hơn, đúng lúc này thì mắt cá chân của Tuế Hòa bị thứ gì đó cuốn lấy khiến cô loạng choạng, lúc sắp ngã thì cô may mắn vịn được tay vào bức tường gần đó.

Cô không ngã, nhưng mệt đến mức thở không ra hơi.

Tuế Hòa biết cô không thể dừng lại, chỉ cần chạy được nửa đường nữa là được, nhưng vừa định tiếp tục chạy thì có người nắm lấy cổ tay cô!

“Còn muốn chạy?”

Dính nhớp, thô ráp, buồn nôn.

Đầu óc Tuế Hòa trở nên trống rỗng, cổ tay bị bắt lấy giống như bị tạt axít, nóng rát, kinh tởm.

Ngay lúc đó, Tuế Hòa còn tưởng rằng bàn tay của mình đã thối rữa.

Cô ghê tởm đến mức toàn thân nổi da gà, chỉ biết dùng bên tay cầm túi xách đập thật mạnh vào người đàn ông, dùng hết sức mà đập!

Người đàn ông kia không để sự phản kháng của Tuế Hòa vào mắt, vừa tránh khỏi những phát đập vừa cố gắng tiến lại gần cô. Trong lúc đó còn không ngừng phát ra những lời chửi rủa thô tục.

Đột nhiên, tiếng mắng chửi tục tĩu đột ngột dừng lại, cùng với một tiếng “rầm”, lực kéo ở túi của Tuế Hòa buông lỏng, chiếc túi đập vào không khí, rơi vào người kẻ bám đuôi đang ngã xuống.

Cừ Chiêu vung gậy đánh một lần nữa, cho đến khi người trên mặt đất không giãy dụa nữa mới ném gậy đi.

Anh quay người lại, nhưng phát hiện Tuế Hòa vẫn đang dùng tay không đánh vào không khí. Cô không nói một lời, cả người vẫn còn choáng váng, không biết rằng nguy hiểm đã qua. Cừ Chiêu không dám nhớ lại cảm giác của mình khi chạy tới và nhìn thấy hai bóng người giằng co, ẩu đả trong bóng tối. Lời nói của người đàn ông quá mức bẩn thỉu, hắn ta còn cố gắng đυ.ng vào người Tuế Hòa, lửa giận trong đầu càng ngày càng mạnh, anh nhặt gậy bóng chày lên muốn đánh chết luôn gã.

Đập chết hết đám cặn bã xã hội này thì anh làm kẻ sát nhân cũng được.

Ý niệm này xuất hiện trong đầu anh khi anh ra tay lần đầu tiên.

Lần thứ hai ra tay, điều mà Cừ Chiêu nghĩ chính là không thể bỏ mặc Tuế Hòa ở lại.

Anh không sợ bị Tuế Hòa đánh trúng mà dang rộng tay ôm lấy cô, ngực bị đấm bùm bụp anh cũng mặc kệ, chỉ nhẹ giọng an ủi: “Tuế Hòa, là tôi, đừng sợ. Người xấu bị đánh ngã rồi, chúng ta không sợ, không sợ nữa…”

Không biết phải lặp lại bao nhiêu lần “Không sợ”, Tuế Hòa mới dần bình tĩnh lại.

Xung quanh là mùi hương quen thuộc, đôi mắt Tuế Hòa nhòe đi, sống lưng dần thả lỏng. Làn da ướt đẫm mồ hôi dán vào lớp áo sơ mi mềm mại, lúc này nhìn cô giống như vừa dầm một trận mưa to, cả người nặng nề, mệt mỏi, ướŧ áŧ.

Quần áo trên người có thể vắt ra cả nước.

“Cừ Chiêu.”

Chỉ mới gọi tên Cừ Chiêu, nước mắt cô đã thi nhau rơi xuống.

Chỉ có trời mới biết vừa rồi cô muốn chết đến nhường nào.

Thật là một cơn ác mộng kinh tởm.

“Đều do tôi đến quá chậm, thật xin lỗi.”

Tuế Hòa lắc đầu, chậm rãi thả bàn tay đang nắm góc áo của anh ra, sau đó vòng tay qua eo anh, cô run rẩy, “Cảm ơn cậu.”

Nghe Tuế Hòa nói lời cảm ơn, Cừ Chiêu không đáp lại.

Anh cau mày, cả người trầm tư, nếu người anh đánh là người theo đuôi Tuế Hòa, vậy thì người vừa mới lướt qua anh là ai?

Người đó mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, lúc đi đường luôn cúi đầu xuống,dáng vẻ lén lút.

Nếu không vì nghi ngờ người đó thì anh đã không tới đây muộn như vậy.

Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?

Cừ Chiêu ôm chặt Tuế Hòa đang run rẩy.

Cũng may là Tuế Hòa không sao, nếu không anh cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Con mồi của anh, chỉ có anh mới được thưởng thức.

......

Cùng Cừ Chiêu bước ra khỏi ngõ, khi Tuế Hòa nhìn thấy ánh đèn, cả người dần mất đi sức lực.

Nhìn thoáng qua, cô đã thấy xe của Cừ Chiêu đang đậu ở cổng tiểu khu phía trước.

Giọng cô khàn khàn, từng chữ phát ra đều khiến dây thanh quản đau đớn, cô hỏi: “Hôm nay cậu đến đây tìm mình sao?”

“Ừ.” Tần Chiêu sờ sờ đầu của cô, “Cũng may là tôi tới đây tìm cậu.”

Tuế Hòa đã kiệt sức về cả thể chất và tinh thần, vì vậy cô cũng không tránh sự đυ.ng chạm của anh, thậm chí còn đáp lại sự đυ.ng chạm đó, cô nói thêm: “Hôm nay cảm ơn cậu.”

“Cậu không cảm thấy tôi xuất hiện ở đây quá là trùng hợp sao?”

Tuế Hòa cười khẽ: “Cậu cho rằng mình sẽ hiểu lầm người theo dõi mình là cậu tìm đến? Để cậu thuận lợi diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Cừ Chiêu không có ý kiến.

“Cừ Chiêu”, Tuế Hòa nhìn thẳng vào anh, “Nếu chuyện này mà mình còn không phân biệt nổi thì bây giờ cậu cũng sẽ không ở đây nói chuyện với mình đâu.”

Cừ Chiêu trầm mặc vài giây, cười ra tiếng, “Tuế Hòa, làm người không thể quá thông minh.”

“Ai nói mình thông minh?” Tuế Hòa hất cằm lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng nụ cười đã trở lại dáng vẻ trầm ổn, dịu dàng thường ngày, “Mình rất ngốc.”

Cô chạm vào tay Cừ Chiêu, bước lên phía trước vài bước, “Đó là lý do tại sao mình muốn nói điều này.”

Cừ Chiêu nhìn theo cô, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Tuế Hòa quay đầu lại, ánh đèn vàng trải dài trên con đường sau lưng, cô đứng ngược sáng với ánh đèn, nhưng toàn bộ biểu cảm trên mặt cô Cừ Chiêu đều nhìn thấy rõ ràng.

Cô cười vô cùng xinh đẹp.

“Cừ Chiêu, chúng ta thử xem đi.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~