Chương 19: Chuyện học hành
Bùi Nghiên lười vạch trần hắn, lo tự mình làm đề.
Bùi Tĩnh Tùng say rượu mới tỉnh, không quá muốn ăn, thấy đứa nhỏ không để ý đến hắn, ăn hai miếng lại sáp đến gần xem cô viết gì, là bài thi tiếng Anh, Bùi Nghiên đã làm xong phần điền vào chỗ trống, đang lựa chọn trắc nghiệm.
Hắn cười, tìm đề tài nói chuyện với cô: “Gần đây học hành thế nào?”
“Còn ổn…” Bùi Nghiên đầu cũng không nâng lên.
“Những nội dung mà giáo viên giảng, con nghe hiểu hết sao?”
“Gần thế.”
“Ừ, vậy thì tốt rồi.” Rời khỏi ghế nhà trường nhiều năm, Bùi Tĩnh Tùng không quá biết tình hình học tập của học sinh cấp ba, chỉ có thể tham khảo phương thức giáo dục của người xung quanh đến hỏi thăm Bùi Nghiên.
“Cha nghe lão Trần nói, đứa nhỏ nhà ông ấy thường cùng ông ấy ca thán giáo viên dạy ở trường quá khó, nghe không hiểu, còn lo lắng cho con.”
Rốt cuộc Bùi Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Bởi vì ở nhà, cô không mặc áo khoác, trên người mặc áo hoodile màu lam rộng thùng thình, bên dưới là chiếc váy màu hạnh nhân đến bắp chân, tóc buộc cao, con ngươi đen lúng liếng, trong trẻo, giống như một dòng suối mát, lúc nhìn hắn, trong mắt như có một tầng sương mù, ánh mắt sâu thẳm.
Bùi Tĩnh Tùng không rõ nguyên do: “Sao thế?”
Dường như cô có chút khó xử, cân nhắc nói: “Thật ra…”
“Hửm?” Bùi Tĩnh Tùng trầm ngâm.
“Phương Phương nói muốn đăng ký lớp học thêm.” Tốc độ hạ bút của cô chậm lại, giống như đang chờ xem hắn có phản ứng gì.
Bùi Tĩnh Tùng hiểu ngầm, hắn cười, giải quyết nốt bát canh, giơ tay xoa đầu cô.
“Đăng ký học thêm cũng tốt, đi đi, đến buổi tối tan học, cha đi đón con, nếu như cha có việc đột xuất, cha sẽ gọi điện thoại cho chú Trần của con, không cần bắt xe đi một mình.”
Nhớ đến cô có thói quen sạch sẽ, Bùi Tĩnh Tùng lại vội thu tay về, lần nữa bảo đảm với cô:
“Trong tiệm dù bận cũng không quan trọng bằng việc học của con, con yên tâm, cha sẽ cố gắng dành thời gian đi đón con, đúng rồi, Phương Phương có nói bên kia mấy giờ tan học không.”
“10 giờ.”
“Muôn như vậy sao?” Bùi Tĩnh Tùng ngạc nhiên, bây giờ việc học của đám nhỏ vất vả như vậy à?
“Ngày thường con đi học kiểu gì, ý cha là, bên trường còn tiết tự học buổi tối, con còn định học không?”
“Xem tình hình đã, ngày nghỉ Quốc Khánh, con đi nghe giảng thử mấy ngày.”
Bùi Tĩnh Tùng gật đầu: “Ừ, muốn đi nghe giảng thử thì đi, bây giờ giáo viên dạy ở mấy trung tâm kia, trình độ tốt xấu lẫn lộn.”