Chương 18: Hương vị không rõ



Chương 18: Hương vị không rõ

Hắn cười khổ một tiếng, quả nhiên là mình đã đến độ tuổi trung niên sao? Chỉ tăng ca mấy tối, uống chút rượu đã thành bộ dạng này rồi sao?

Haiz…

Tự giễu một tiếng, hắn chuẩn bị rời giường đi nấu cơm trưa.

Không sai, chính là cơm trưa, liếc mắt nhìn qua chiếc đồng hồ báo thức trên giường, Bùi Tĩnh Tùng phát hiện một giấc ngủ này, thế mà ngủ đến 2 giờ chiều.

Lấy tính tình của Bùi Nghiên, chắc hẳn cô sẽ không nấu cơm, cho nên vẫn cần hắn nấu.

Mới vừa buông tay, ma xui quỷ khiến Bùi Tĩnh Tùng lại đưa lên mũi ngửi… Bàn tay tối hôm qua xử lý ít hải sản, qua một đêm còn lưu lại chút mùi tanh nhàn nhạt, cùng với… một vài hương vị không rõ.

Mí mắt phải của Bùi Tĩnh Tùng giật giật hai cái.

Hắn lắc đầu, cảm thấy đại khái đầu óc của mình không quá tỉnh táo, sinh ra ảo giác gì đó, sau khi rửa mặt xong đi ra cửa, Bùi Tĩnh Tùng nhìn thấy Bùi Nghiên đang ngồi ở trong phòng khách làm đề.

Cô nhìn thấy hắn đi ra cũng không có phản ứng gì, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lập tức không có hứng thú, thu hồi tầm mắt về đề thi, giọng nói bình tĩnh đạm mạc trước sau như một.

“Cơm ở trong nồi, con nấu cơm và canh cá.”

Dáng vẻ đúng là đủ cao lãnh, Bùi Tĩnh Tùng đột nhiên nhớ đến những học sinh cấp ba từng đi đến tiệm, không biết sau này nam sinh mà Bùi Nghiên thích sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Lại nói, đối với cuộc sống của cô, hắn thật sự quá thiếu quan tâm, thế nên khi đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, thế mà một loại giả thiết mơ hồ cũng không nghĩ ra được.

Nhưng chút tâm tư này cũng không đủ khiến hắn bối rối, hắn còn đang hãm sâu vào khϊếp sợ việc Bùi Nghiên nói tự mình nấu cơm.

Bùi Tĩnh Tùng đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, phát hiện quả nhiên… canh cá là đun lên để nấu, sắc hương vị không hài hòa, không tính liên kết, trên đó rắc một ít rau thơm, lớn nhỏ không đồng nhất, hình thái khác nhau, thật đúng là “kiệt tác” của cô.

Chẳng qua hắn không ghét bỏ là được.

Múc bát canh đi đến phòng khách, đặt cơm lên trên bàn trà, Bùi Tĩnh Tùng khen cô: “Tay nghề không tồi, Nghiên Nghiên ngày càng giỏi.”

“Cha, cha nếm qua chưa?” Cô hừ một tiếng.

Bùi Tĩnh Tùng xấu hổ, lập tức đưa một muỗng canh vào trong miệng, thật sự không tính là mỹ vị nhưng cũng không khó uống, bình thường để cho người ta có thể yên tâm khen.

“Đương nhiên là nếm qua rồi, quả thật uống ngon.”