Chương 20: Cha và mẹ ở bên nhau là vì bà ngoại sao

Chương 20: Cha và mẹ ở bên nhau là vì bà ngoại sao

“Chẳng qua học tập ấy mà, trạng thái tốt nhất vẫn nên là giáo viên và mình có tiết tấu đồng bộ, như vậy học tập mới không cần quá cố hết sức.”

Bùi Nghiên: “Hình như dáng vẻ của cha rất có kinh nghiệm.”

“Đó là vì cha gặp được một giáo viên tốt.”

Bùi Nghiên không nói gì, giáo viên mà Bùi Tĩnh Tùng nói chính là bà ngoại cô, nghe nói là một người phụ nữ dịu dàng trí thức, chỉ đáng tiếc ngay từ khi cô còn nhỏ, bà ấy đã bị bệnh qua đời, Bùi Nghiên và bà ấy không có duyên.

“Bà ngoại con là người như thế nào ạ?” Cô đột nhiên rất tò mò, buông bút trong tay ra hỏi Bùi Tĩnh Tùng.

“Bà ấy ư…” Bùi Tĩnh Tùng rơi vào trong hồi ức, cả người nhu hòa mấy phần.

“Là một người cực kỳ dịu dàng tốt bụng, nếu không có bà ngoại con, cha và mấy chú dì khác, có lẽ ngay cả cơ hội được đi học cũng không có.”

Bà cụ dạy học và giáo dục đứa nhỏ đều vì tấm lòng nhà giáo, dựa theo mức độ bất hảo của hắn năm đó, nếu như không gặp cô giáo, có lẽ hiện tại sẽ là một cảnh tượng khác.

“Cha và mẹ ở bên nhau là vì bà ngoại sao?”

Bùi Tĩnh Tùng dừng một chút, hiếm khi không nói sang chuyện khác mà là nhìn cô nói: “Không hoàn toàn là thế, lúc cha quen biết mẹ con, cha còn chưa biết cô ấy là con gái của cô giáo.”

“À…” Bùi Nghiên rũ mắt, tiếp tục cầm bút làm bài, nói với hắn: “Nhớ rõ rửa bát sạch sẽ.”

Bùi Tĩnh Tùng bật cười, đồng ý rất thoải mái: “Được.”

Không biết có gì buồn cười.

Bùi Nghiên nhớ đến gì đó, lúc hắn đứng dậy thuận miệng nhắc đến chuyện tối qua có người gọi điện thoại cho hắn, Bùi Tĩnh Tùng đáp lại: “Cha biết rồi, buổi chiều con rảnh không?”

“Sao vậy ạ?”

“Dẫn con đến tiệm xem.” Sợ cô cảm thấy nhàm chán, Bùi Tĩnh Tùng còn giải thích một chút: “Hôm nay Phủ Đông có hoạt động, rất náo nhiệt, không muốn đến tiệm chơi thì có thể đi dạo ngoài đường.”

“Vâng.” Bùi Nghiên làm đến phần viết, nhìn qua đề tài, thuận miệng đáp ứng một câu.



Đến gần ngày Quốc Khánh, trên đường phố Phủ Đông, các cửa hàng treo đầy quốc kỳ, bày lẵng hoa, trang trí rực rỡ hẳn lên.

Đây không phải lần đầu Bùi Nghiên đến Phủ Đông, trên thực tế bởi vì con đường này ở phía đông tòa thị chính, lúc cô đi tìm chú út Từ Xán thường xuyên đi ngang qua bên này, chỉ là cô rất ít khi đi qua chỗ cửa hàng Bùi Tĩnh Tùng mà thôi.

Mà hắn, hình như cũng biết cô giống như mẹ mình, không có hứng thú với cửa tiệm mà mình mở, chưa từng nhắc đến việc dẫn bọn họ đến nơi này tham quan.