Quyển 1 - Chương 9: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Vân Khanh nghĩ lại cảm thấy cũng có lý.

Lúc này, Yến Kham lại đột nhiên nói: “Em bị thương?”

Vân Khanh nhìn theo tầm mắt anh, vừa lúc nhìn thấy vết bỏng trên tay trái đang được bọc một tầng băng gạc.

Cô lập tức gật đầu, nhỏ giọng đáng thương nói: “Đau quá.”

Thật ra thì không đau chút nào, hệ thống đã che chắn cảm giác đau trên tay cho cô rồi.

Yến Kham nhìn chằm chằm tay cô trong chốc lát, đột nhiên nói: “Băng gạc đều bị bẩn rồi, đi thôi, anh giúp em thay băng gạc bôi thuốc mới.”

Giờ cô mới thấy băng gạc đúng là có chút bẩn. Nhưng vì tay không đau, nên cô cũng không để ý, cũng không biết cọ vào đâu bị bẩn nữa.

Nhưng trong cốt truyện lúc này nên là Yến Kham bôi thuốc giúp Lục Miểu Miểu mới đúng, giờ không hiểu sao lại biến thành thay thuốc cho nữ phụ ác độc là cô.

[Hệ thống, ngươi xác định ta không làm sai chỗ nào chứ?]

Hệ thống khẳng định nói: [Không sai đâu, nếu cô gây ra chuyện gì khiến cốt truyện xuất hiện vấn đề, thì lúc này thiên lôi đã đánh lên đầu cô rồi.]

Nhưng mà cốt truyện này càng ngày càng không thích hợp rồi á!

Vân Khanh bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng chi tiết của màn diễn đêm nay, muốn xem xem cuối cùng mình đã làm sai ở đoạn nào, nhưng khi cô cẩn thận so sánh với cốt truyện xong, cô phát hiện rõ ràng là không có vấn đề gì mà!

Cô rất nghiêm túc diễn theo cốt truyện rồi đó!

Vân Khanh thất thần dẫn Yến Kham đi về phía phòng mình.

Yến Kham dừng ở cửa phòng một chút, sau đó mới nhấc chân đi vào.

Bây giờ trong lòng anh có chút áy náy với Vân Khanh.

Anh cảm thấy, Vân Khanh nhằm vào Lục Miểu Miểu là bởi vì lo sợ, mà cô lo sợ thì hẳn vị hôn phu là anh cũng có một phần lớn trách nhiệm.

Bởi vì dù trong người vẫn luôn có hôn ước, nhưng anh thật sự không giống một vị hôn phu bình thường.

Có lẽ là do vậy nên cô mới cảm thấy hôn ước này không đáng tin, mới luôn lo sợ bị đuổi ra khỏi Lục gia, sợ sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.

Lúc Vân Khanh tìm thấy hộp thuốc từ trong phòng, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt có chút phức tạp của Yến Kham.

Nhưng mà không đợi cô nhìn kỹ, anh đã khôi phục lại bình thường, duỗi tay nhận lấy hộp thuốc trên tay cô, bảo cô ngồi xuống, chuẩn bị giúp cô bôi lại thuốc.

Vân Khanh đưa tay qua, nói với hệ thống trong đầu: [Ngươi mở lại cảm giác đau cho ta đi, mở chút thôi không lại lộ tẩy mất.]

Rõ ràng là Yến Kham rất ít khi làm những việc như thế này, vậy nên không hề thuần thục, động tác cũng rất chậm. Nhưng anh cố gắng làm thật cẩn thận, đặc biệt là khi Vân Khanh đau đến mức tay hơi run run, anh lập tức càng nhẹ nhàng hơn.

Vân Khanh nhìn dáng vẻ anh rũ mắt nghiêm túc giúp cô bôi thuốc, nói với hệ thống: [Hai ta thương lượng một chút đi, cốt truyện tiếp theo nên diễn như thế nào đây.]

Hệ thống đưa ra ý kiến, [Cốt truyện hiện tại chỉ là vấn đề nhỏ, trước tiên phải giữ vững thiết lập của nhân vật.]

Vân Khanh cẩn thận nghĩ nghĩ, tuy rằng hiện tại cốt truyện có chút lệch lạc, nhưng sau này Lục Miểu Miểu thay cô gả vào Yến gia hẳn là có thể trở lại quỹ đạo ban đầu.

Bây giờ chút lệch lạc này đúng là không phải vấn đề gì lớn, hơn nữa cô đã làm theo đúng cốt truyện rồi, có sao thì cũng không thể đổ lỗi lên đầu cô được.

Thiết lập nhân vật của cô nhất định không thể sụp đổ được.

Hệ thống còn nói thêm: [Nếu là Lục Vân Khanh, lúc này hẳn là sẽ vội vàng bắt lấy Yến Kham mới đúng, hơn nữa bây giờ Yến Kham còn cho cô chỗ dựa, cô hẳn là nên vui mừng kích động hơn nữa, cô đừng biểu hiện quá bình tĩnh như thế, diễn tích cực lên, chủ động một chút.]

Vân Khanh:…… Được rồi.

Thế là, khi Yến Kham giúp cô bôi xong thuốc, ngẩng đầu lên, Vân Khanh liền nhắm mắt, lên tinh thần, mạnh mẽ tiến đến hôn anh.

Yến Kham sửng sốt một lát, vội vàng nghiêng đầu đi một chút, vốn nụ hôn nên dừng ở trên môi anh, cuối cùng lại dừng ở trên mặt anh.

Vân Khanh không nghĩ tới sẽ thật sự hôn được, kinh ngạc trừng lớn mắt, vội vàng lùi về phía sau.

[Hệ thống! Sao anh ta lại không đẩy ta ra? Sao lại không né tránh?]

Mặc dù là do cô chủ động, nhưng theo lý Yến Kham nên đẩy cô ra hoặc né tránh cô mới đúng.

Dù sao nam chính là phải vì nữ chính mà thủ thân như ngọc.

Trong tiểu thuyết cũng từng nói qua, tuy là Yến Kham và Lục Vân Khanh có hôn ước, nhưng lại không có bất kỳ hành vi thân mật nào.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng là Yến Kham cũng khá bài xích cùng “cô” tiếp xúc cơ thể.

Trước đó cô ôm anh khóc, anh không có đẩy ra, còn có thể nói là do anh có tính tình tốt, nhìn thấy vị hôn thê như cô đáng thương, nên chịu đựng không đẩy ra.

Nhưng mà mới vừa rồi anh như vậy là như thế nào?

Anh giống như trốn rồi, lại không hoàn toàn trốn?

Đây cũng là vì phải làm tròn trách nhiệm của vị hôn phu sao?

Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng phản ứng của Vân Khanh vẫn rất nhanh, cô lập tức nhận ra vừa rồi mình đã quá kinh ngạc, không phù hợp với thiết lập của nhân vật, phải cứu vãn tình thế trước mắt một chút.

Thế là, khi tầm mắt của Yến Kham nhìn qua, trên mặt cô đã là vẻ mặt bi thương, ảm đạm rũ mắt nói: “Thật xin lỗi, em cho rằng…… Là em đã vượt quá giới hạn rồi, sau này em sẽ chú ý hơn.”

Yến Kham nhìn dáng vẻ đáng thương lại cẩn thận của cô trong lòng có chút khó chịu.

Bọn họ là vị hôn phu thê, Vân Khanh hôn anh vốn là hành động rất bình thường, nhưng giờ với cô lại như là đang phạm phải một lỗi rất lớn.

Anh tránh né cô, với cô đó cũng là một loại tổn thương.

Yến Kham không khỏi nhìn lại bản thân mình.