Quyển 1 - Chương 7: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Nhìn dáng vẻ này của cô, tất nhiên Lục Thiếu An sẽ không tin tưởng là cô không có việc gì, cứng rắn nắm tay cánh tay mà cô đang giấu ở sau lưng kéo ra. Chỉ thấy bàn tay vốn trắng nõn mềm mại lúc này đều bị bỏng đến đỏ bừng, Lục Thiếu An vừa thấy vậy liền nổi giận: “Lục Miểu Miểu, sao em lại ác độc như thế! Việc như vậy mà em cũng có thể làm được hả?”

Vân Khanh vội vàng bắt lấy ống tay áo hắn kéo kéo, sốt ruột nói: “Anh, em ấy không cố ý, là do em không cẩn thận thiếu chút nữa đυ.ng đến em ấy…”

Lục Thiếu Khanh trực tiếp ngắt lời cô: “Vân Khanh, em không cần phải nói giúp cho nó, em quá hiền lành nên mới bị nó bắt nạt như vậy đấy.”

Vân Khanh:…

[Ta có chút đồng cảm với nữ chính.]

Thật ra thì những thủ đoạn của nữ phụ ác độc không quá cao siêu, nhưng hết lần này đến lần khác đều đạt được mục đích, nguyên nhân cũng bởi vì người Lục gia càng thiên vị và tin tưởng “cô” hơn Lục Miểu Miểu.

Dù sao cũng chung sống với nhau hơn 20 năm, yêu thương gắn bó với nhau, chỉ là không có quan hệ huyết thống mà thôi, một người hoàn toàn xa lạ như Lục Miểu Miểu không thể so được.

Hệ thống sâu kín nói: [Cô vậy mà lại đồng cảm với tình địch?]

Nghe vậy, Vân Khanh lập tức chấn chỉnh lại thái độ.

Cô là nữ phụ ác độc, nữ chính xui xẻo, trong lòng cô nên hả hê mới đúng. Thế là cô lại âm thầm cho nữ chính một ánh mắt đắc ý, trong giây lát khiến nữ chính siết chặt nắm tay.

Tiếng Lục Thiếu An tức giận, khiến ba Lục Toàn Viễn và mẹ Lục cũng tới đây.

Mẹ Lục nhìn tay của Vân Khanh, mặt đầy đau lòng, sau đó nhìn về phía Lục Miểu Miểu, hỏi: “Miểu Miểu, chuyện này là thế nào?”

Lục Miểu Miểu nhìn người một nhà vây quanh Vân Khanh, trong lòng cười lạnh, một câu cũng không muốn nói.

Nếu thật sự tin tưởng cô, vì sao lại chất vấn cô mà không phải là chất vấn Lục Vân Khanh.

Tâm của bọn họ đã không đặt trên người cô, cô giải thích thì có ích gì chứ?

Thấy cô ấy không nói lời nào, Lục Toàn Viễn nổi giận.

Vốn mấy ngày nay Lục Toàn Viễn đã không hài lòng với thái độ của Lục Miểu Miểu, bây giờ con bé im lặng thừa nhận đã làm Vân Khanh bị thương, lại tỏ ra ấm ức. Hơn nữa còn làm vỡ chén trà mà ông thích nhất trong bộ trà cụ giá trị xa xỉ của ông.

Lập tức liền trách cứ nói: “Lục Miểu Miểu, thái độ này của con là có ý gì? Con làm chị con bị bỏng còn ấm ức nữa à?”

Mẹ Lục còn muốn hòa giải một chút, Lục Miểu Miểu lại chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, không đợi mẹ Lục mở miệng, cô đã cười lạnh nói: “Đúng vậy, chính con làm chị ta bỏng đấy!”

“Con làm chị ta bỏng thì sao? Chị ta cướp đi cuộc đời của con, còn tỏ vẻ tủi thân uất ức, chị ta thì có gì mà uất ức? Giả vờ làm chị gái tốt, thực tế thì không để con vào mắt.”

Mẹ Lục nhịn không được nói: “Miểu Miểu, sao con có thể nghĩ như thế? Mẹ biết trước kia con phải chịu không ít khổ, nhưng đó cũng không phải lỗi của chị con! Con muốn trách thì trách mẹ, do mẹ trước kia không cẩn thận ôm nhầm con, là mẹ sai, mẹ thật xin lỗi con, con không nên luôn mang lòng oán hận với Vân Khanh như vậy.”

Không nên mang lòng oán hận?

Lục Miểu Miểu tức đến bật cười, rõ ràng từ khi cô về Lục gia, Lục Vân Khanh luôn nhằm vào cô, chỉ là hết lần này đến lần khác bọn họ đều làm như không nhìn thấy.

Bây giờ thì ngược lại lại thành cô không đúng.

Nói đến cùng, họ mới là người một nhà, cô chẳng qua chỉ là một người ngoài dư thừa mà thôi!

Vân Khanh cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, nhìn qua so với Lục Miểu Miểu còn ấm ức, tủi thân hơn, “Là do con không tốt, do con đoạt thân phận và người thân của em ấy, em ấy chán ghét con cũng đúng.”

Vốn trong lòng Lục Thiếu An cũng đang tức giận, lúc này nhìn thấy Vân Khanh ủy khuất như vậy, không khỏi tức giận nói: “Nếu thật sự muốn nói như vậy, vậy thì không phải Lục Miểu Miểu cũng cướp đi người thân và thân phận của em sao? Con bé lấy cái gì mà oán hận em cơ chứ?”

Vân Khanh:……

Lần này Lục Miểu Miểu thật sự cười ra tiếng, cô cướp thân phận và người thân của Lục Vân Khanh?

Chẳng lẽ cô thích cha mẹ chết sớm của Lục Vân Khanh hay thích thân phận trẻ mồ côi à?

Cô lạnh lùng nhìn về phía Vân Khanh nói: “Nếu chị cảm thấy tôi đoạt thân phận và người thân của chị, tôi vẫn có thể cho chị đó, chị muốn không?”

Không đợi Vân Khanh trả lời, Lục Toàn Viễn đã tức giận nói.

“Đủ rồi! Lục Miểu Miểu, con nhất định phải khiến cả nhà không ai được yên như vậy mới vừa lòng hay sao? Con đi về phòng tự kiểm điểm lại bản thân cho ta, bữa tiệc tối nay cũng đừng tham gia nữa!”

Lục Miểu Miểu cười lạnh nói: “Không tham gia thì không tham gia, người nghĩ là con thích đi lắm sao?”

Cô cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, vậy mà trong lòng cô còn mong chờ ở những người thân như vậy.

Buổi tiệc sinh nhật tối nay rất náo nhiệt, sau khi bữa tiệc bắt đầu, Vân Khanh cùng nhóm chị em tốt của nguyên chủ ghé vào cùng nhau, vừa nghe các cô ấy tám chuyện, vừa chú ý thời gian.

Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy nói: “Tôi đi toilet một chút.”

Trong tiểu thuyết, ở bữa tiệc sinh nhật Lục Vân Khanh vẫn luôn chờ Yến Kham, nhưng theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, Yến Kham vẫn luôn không đến.

Cô cho rằng Yến Kham sẽ lại không đến, trong lòng khó chịu, tức giận, nụ cười ôn nhu trên mặt sắp không giữ nổi nên đành phải tìm lý do rời đi.

Sau đó ở góc khuất của vườn hoa nhìn thấy Lục Miểu Miểu, bởi vì trong lòng đang cáu giận nên “cô” không che giấu ác ý của mình, ra tay định đánh Lục Miểu Miểu.

Lại không biết, cô vừa rời khỏi bữa tiệc thì Yến Kham liền đến. Hơn nữa vì tìm nơi thanh tĩnh, anh cũng đến vườn hoa, còn vừa lúc đi đến góc khuất của vườn hoa, nhìn thấy hết một màn này.

Sau đó bắt đầu nghi ngờ tính tình của vị hôn thê Lục Vân Khanh, đồng thời hoàn thành lần đầu tiên gặp mặt nữ chính Lục Miểu Miểu.

Thời điểm Vân Khanh tìm được Lục Miểu Miểu, cô ấy đang thẫn thờ nhìn bữa tiệc náo nhiệt nơi xa.