Quyển 1 - Chương 6: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Tuy Lục Miểu Miểu lớn lên ở cô nhi viện, nhưng cũng không hề gầy yếu, xanh xao, ngược lại cô ấy có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tinh tế hấp dẫn.

Lúc này cô ấy đang ngồi trên sô pha, yên lặng đánh giá Vân Khanh, trong mắt còn mang theo một chút địch ý.

Vân Khanh không để bụng, tính cách của Lục Miểu Miểu cũng không phải là kiểu hiền lành, mềm mại đến mức yếu ớt, đối mặt với người chiếm giữ cuộc sống vốn là của cô ấy, còn khiến cho khi cô ấy trở về không có một người thân nào chào đón, có địch ý là bình thường.

Không chừng trong lòng cô ấy còn đang hoài nghi cô cố ý giả bệnh cũng nên.

Vân Khanh cẩn thận sắm tốt vai nữ phụ ác độc của mình, dưới ánh mắt mang theo địch ý của Lục Miểu Miểu, lộ ra vẻ mặt bi thương, có chút không biết làm sao, rũ mắt nói: “Em gái, thật xin lỗi……”

Lục Thiếu An nhíu mày nói: “Vân Khanh, em xin lỗi gì vậy? Chuyện ôm sai con trước kia cũng không phải do em.”

Vừa lúc mẹ Lục nhìn thấy ánh mắt mang theo địch ý của Lục Miểu Miểu, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, con bé này đây là đang trách Vân Khanh?

Nhưng mà Vân Khanh làm sai cái gì chứ?

Mẹ Lục nhíu nhíu mày, cảm thấy đứa nhỏ này lòng dạ không khỏi quá mức hẹp hòi rồi.

Chút cảm tình vừa bồi dưỡng được với Lục Miểu Miểu trong hai ngày này, cũng nháy mắt tan thành mây khói.

Lục Miểu Miểu thấy Lục Thiếu An che chở cho Vân Khanh như thế, mẹ Lục cũng không hề có ý định nói gì, trong lòng không khỏi có chút nguội lạnh.

A, Lục Vân Khanh chỉ nói một câu xin lỗi mà bọn họ đều cảm thấy cô ta bị tủi thân rồi sao? Vậy mấy năm nay cô phải chịu khổ thì tính là cái gì?

Lục Miểu Miểu hít sâu một hơi, cố nén nước mắt, một câu cũng không nói, đứng dậy đi lên trên lầu.

Lục Thiếu An chỉ cảm thấy con bé này thật khó hiểu.

Mẹ Lục nhìn bóng dáng của Lục Miểu Miểu, thất vọng thở dài.

Một đứa là con gái lớn lên ở bên cạnh bà, một đứa là con gái do bà mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, vốn bà hi vọng rằng hai đứa có thể ở chung với nhau như chị em ruột.

Nhưng lúc này xem ra, Vân Khanh thì rất hoan nghênh Miểu Miểu về nhà, còn Miểu Miểu thì lại mang lòng oán hận với Vân Khanh.

Hai người sợ là không thể thân cận với nhau.

Mấy ngày tiếp theo, Vân Khanh dựa theo cốt truyện, từ tỏ ra nhu nhược châm ngòi ly gián, đến trắng trợn táo bạo hãm hại, khiến quan hệ của Lục Miểu Miểu và gia đình Lục gia càng ngày càng xuống dốc.

Người Lục gia rất thất vọng với Lục Miểu Miểu, Lục Miểu Miểu cũng rất thất vọng với người Lục gia.



Rất nhanh đã đến sinh nhật của Lục Vân Khanh và Lục Miểu Miểu, hai người sinh cùng một ngày, chỉ kém nhau mấy tiếng.

Lục gia chuẩn bị tiệc sinh nhật, mời không ít nhân vật nổi tiếng trong thương giới, trong đó cũng có cả vị hôn phu Yến Kham của Lục Vân Khanh.

Bởi vì hôn ước này có chút danh không chính ngôn không thuận, Lục Vân Khanh lo sợ nên không hy vọng Yến Kham gặp mặt Lục Miểu Miểu.

Thế là, hôm nay cô sẽ lại lần nữa ra tay hãm hại Lục Miểu Miểu.

Vân Khanh không khỏi thở dài, thật ra trong tiểu thuyết tình tiết nữ phụ ác độc châm ngòi ly gián và hãm hại nữ chính như vậy cũng có 2, 3 lần.

Nhưng chỉ là vài đoạn ngắn nhỏ trong tiểu thuyết mà thôi, vậy mà cô cũng phải diễn!

Còn có phần sau của tiểu thuyết, nữ chính đem nữ phụ ác độc đạp dưới chân, nhắc lại từng chuyện ác mà Lục Vân Khanh đã từng làm với cô ấy sau khi cô ấy trở lại Lục gia.

Để không phá hỏng cốt truyện, nên những việc này cô đều phải làm.

Nữ chính chỉ nói một lời thoại không dài không ngắn nhưng lại khiến cô phải chăm chỉ làm việc rất nhiều ngày. Mà ngày hôm nay vừa đúng lúc là một ngày làm việc trong đám công việc đó.

Đầu tiên là hãm hại nữ chính một lần khiến Lục Toàn Viễn nổi trận lôi đình, sau đó trong bữa tiệc còn có một vở kịch lớn chờ cô.

Cô đột nhiên cảm thấy diễn vai nữ phụ ác độc cũng không dễ dàng như vậy, diễn tới diễn lui mấy trò kiểu này cũng không ít.



Tạm thời Lục gia không định công bố thân phận của Lục Miểu Miểu, nhưng vốn bữa tiệc này là chuẩn bị để chúc mừng sinh nhật cho hai chị em.

Chỉ là do Lục Vân Khanh hãm hại, khiến Lục Toàn Viễn tức giận, dưới cơn nóng giận trực tiếp không cho Lục Miểu Miểu tham gia bữa tiệc buổi tối nữa.

Vân Khanh vừa nghĩ đến cốt truyện, vừa bưng một ly trà nóng trong tay đi đến bên cạnh Lục Miểu Miểu, mềm giọng, vẻ mặt quan tâm nói: “Em gái, chị pha cho em ly trà ấm, em uống đi, uống trà so với uống cà phê tốt hơn nhiều.”

Lục Miểu Miểu đã sớm nhìn ra gương mặt thật của cô, đối với cô luôn phòng bị, cũng không muốn tỏ ra vui vẻ với cô, giọng lạnh nhạt nói: “Tôi không thích uống trà.”

Lục Thiếu An đang xuống lầu, vừa lúc nghe thấy hai người nói chuyện liền cau mày, cảm thấy Lục Miểu Miểu thật là không biết tốt xấu, luôn nhằm vào Vân Khanh.

Lúc này Vân Khanh lại hạ giọng xuống nói: “Chị lấy trà ngon của ba pha đó, em cứ uống thử một chút xem sao?”

Nói xong cô liền đưa chén trà qua phía Lục Miểu Miểu, gần như sát vào mặt Lục Miểu Miểu.

Vốn dĩ Lục Miểu Miểu đã có cảm giác không tốt, Vân Khanh lại làm động tác này, cô ấy liền nghĩ rằng cô muốn hất cốc trà nóng này lên mặt cô ấy.

Thế là cô ấy theo phản ứng đưa tay đẩy chén trà ra.

Nước trà đổ lên tay Vân Khanh, cô bị nóng đến mức kêu lên một tiếng, nhẹ buông tay, chén trà “Bang” một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát.

Bởi vì Vân Khanh đưa lưng về phía Lục Thiếu An, chặn trước người Lục Miểu Miểu, nên Lục Thiếu An không nhìn thấy sự việc xảy ra như thế nào.

Nhưng chỉ nghe thấy động tĩnh cũng biết là có gì đó không đúng, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy tới, “Vân Khanh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vân Khanh vội vàng đem mu bàn tay giấu phía sau, lắc đầu nói: “Anh, em không sao.”

Ngoài miệng nói không có việc gì, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt, dáng vẻ vừa đau đớn vừa tủi thân.