Quyển 1 - Chương 14: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Vân Khanh nắm lấy cánh tay bà, đau lòng khóc lớn nói: “Mẹ, Yến phu nhân nói muốn con gả cho Yến Kham xung hỉ, nhưng mà…… nhưng mà bác sĩ nói Yến Kham sẽ không tỉnh lại được, con… con nên làm sao bây giờ?”

Mẹ Lục nghe vậy ngẩn ra một lúc, rất nhanh đã phản ứng lại, tức giận nói: “Yến phu nhân thật sự nói như vậy?”

Vân Khanh gật gật đầu, khóc nấc lên.

Sắc mặt mẹ Lục tối sầm.

Yến phu nhân như vậy cũng quá đáng quá rồi! Bà ta biết rằng con trai mình không thể tỉnh lại, nhưng vẫn muốn kéo con gái bà vào chuyện này?

Bà tuyệt đối không đồng ý chuyện này!

Nhưng nghĩ đến Lục Toàn Viễn vẫn luôn nhắc mãi chuyện hợp tác giữa hai nhà với bà, trong phút chốc bà lại do dự.

Lúc này, Vân Khanh lại khóc lóc nói: “Xung hỉ mà thôi, Yến Kham cưới ai không phải cũng giống nhau hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì con là vị hôn thê của Yến Kham nên nhất định phải gả cho anh ta làm góa phụ hay sao?”

Vân Khanh khóc sướt mướt, vừa khóc vừa nói Yến Kham đã từng đối xử lạnh nhạt với cô như thế nào, cô phải chịu ủy khuất ra sao, nói đến mức mẹ Lục đau lòng không thôi.

Thấy thời điểm thích hợp lại nói: “Nếu thực sự mà nói, thì em gái mới là vị hôn thê của Yến Kham đấy……”

Cô tựa như vô tình oán giận, nhưng mẹ Lục lại nghe được.

Bà an ủi Vân Khanh, thấy cô có mệt, liền bảo trở về phòng nghỉ ngơi.

Chờ đến khi Lục Toàn Viễn và Lục Thiếu An trở về, mẹ Lục liền nhắc tới việc Yến phu nhân muốn Vân Khanh gả qua xung hỉ.

Lục Thiếu An vô cùng tức giận, cảm thấy Yến gia đây rõ ràng là đang khi dễ người khác. Nhưng Lục Toàn Viễn lại trầm mặc không nói gì.

Là người bên gối, mẹ Lục tự nhiên biết ông đang suy nghĩ cái gì, không khỏi nói: “Vân Khanh là con gái chúng ta nuôi dưỡng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tôi không đành lòng gả nó cho một người tàn phế. Nếu hôn ước kia thật sự tính thì người đó cũng nên là Miểu Miểu, Yến gia chỉ muốn xung hỉ, cũng không bắt buộc phải là Vân Khanh.

Lục Toàn Viễn nghĩ nghĩ, nếu thật sự có thể đem người đổi thành Miểu Miểu thì tất nhiên sẽ tốt hơn.

Miểu Miểu dù sao cũng lớn lên ở cô nhi viện, sau này muốn gả cho một người đàn ông tài giỏi, có gia thế tốt cũng không dễ dàng gì, nhưng nếu gả cho Yến Kham thì đúng là một lựa chọn không tồi.

Hơn nữa Yến Kham cũng không phải là nhất định sẽ không tỉnh lại.

Nếu sau này Yến Kham tỉnh lại, Miểu Miểu không phải được lợi sao?

Còn Vân Khanh, con bé có thể có những lựa chọn càng tốt hơn.

Như vậy đối với Lục gia mà nói, cũng có thể tối đa hóa lợi ích lớn nhất cho nhà họ Lục.

Dù nghĩ thế nào cũng đều thấy đây là một biện pháp hoàn hảo.

Vấn đề duy nhất bây giờ chính là, Yến gia có đồng ý không?

Thời điểm Lục Toàn Viễn còn đang do dự, mẹ Lục lại nói: “Yến Kham như bây giờ, có thể cưới được Miểu Miểu đã là không tồi rồi, trong lòng Yến gia nhất định cũng hiểu rõ.”

“Dù sao bọn họ cũng chỉ cần xung hỉ, nhân tiện tìm một người chăm sóc cho Yến Kham, Vân Khanh nhà chúng ta làm sao biết chăm sóc người khác! Ngược lại Miểu Miểu lớn lên ở cô nhi viện, nhất định hiểu những việc đó hơn Vân Khanh.”

Lục Thiếu An cũng nói: “Ba, Vân Khanh không phải người có thể chịu được khổ đâu, nếu thật sự phải gả vào Yến gia nhất định con bé sẽ làm ầm ĩ lên, con cảm thấy biện pháp mẹ nói là tốt nhất rồi.”

Lục Toàn Viễn trong lòng đã quyết, nói với mẹ Lục: “Vậy trước bà thăm dò thử xem ý của Yến phu nhân thế nào.”

Trong lòng mẹ Lục nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói: “Trước tôi cùng Miểu Miểu nói chuyện đã, đến lúc đó trực tiếp mang Miểu Miểu đến gặp Yến phu nhân rồi nói chuyện sau.”

“Miểu Miểu là con gái ruột của chúng ta, người được định hôn ước chính là con bé, con bé lớn lên cũng xinh đẹp, Yến phu nhân nhìn thấy rồi cũng có thể hiểu được chúng ta không phải quyết định tùy tiện cho có lệ với bà ấy.”

Sau khi diễn một hồi, Vân Khanh nằm ở trên giường lướt di động, xem mukbang chảy nước miếng.

Đột nhiên phòng đối diện truyền đến âm thanh giận dữ của Lục Miểu Miểu, khiến cô sợ tới mức suýt nữa đánh rơi điện thoại lên mặt.

“Bây giờ mẹ lại nói với tôi người được định hôn ước ban đầu chính là tôi? Sao mẹ không nói sớm hơn đi? Thời điểm Yến Kham không việc gì, tôi không thấy các người có ý định bảo Lục Vân Khanh trả lại hôn ước đó cho tôi đâu!”

Nghe thấy mẹ Lục không biết xấu hổ yêu cầu, Lục Miểu Miểu lập tức nổi đóa.

Bà sao lại có thể không biết xấu hổ mà nói ra như vậy?

Lúc Yến Kham chưa xảy ra chuyện, bọn họ chỉ nghĩ cách để Lục Vân Khanh gả cho Yến Kham, chưa từng nghĩ đến chuyện hôn ước này vốn thuộc về cô ấy.

Bây giờ Yến Kham trở thành người thực vật, Lục Vân Khanh không muốn gả, liền muốn gả cô ấy qua đó xung hỉ?

Thật ra Lục Vân Khanh mới là con gái ruột của bọn họ đi?