Quyển 1 - Chương 13: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Hôm nay cô đến bệnh viện thăm Yến Kham, khi chuẩn bị trở về, mẹ Yến đột nhiên nói: “Vân Khanh, bác có chút chuyện muốn bàn với con.”

Vân Khanh biết chuyện muốn bàn này hẳn là chuyện xung hỉ.

Mẹ Yến vốn dĩ không phải là người mê tín, nhưng mà đứa con trai vốn ưu tú của bà, giờ đây có thể sẽ trở thành người thực vật suốt đời, bà không thể chấp nhận nổi nên khó tránh khỏi tìm mọi biện pháp có thể thử trong cơn tuyệt vọng.

“Vân Khanh, hai ngày trước bác có tìm một vị đại sư rất lợi hại, đại sư đã tính qua, cơ hội để Yến Kham tỉnh lại nằm ở hôn nhân.”

Bà hơi do dự một chút, mới tiếp tục nói: “Trước kia bác cũng nghe bà ngoại của Yến Kham nói qua có vài người bị bệnh nặng sau khi xung hỉ đột nhiên bệnh tình lại chuyển biến tốt hơn, cho nên bác nghĩ, nếu không con và Yến Kham……”

Trong cốt truyện, Lục Vân Khanh đối với lời này của mẹ Yến khịt mũi coi thường.

“Cô ta” không hề tin vào những điều mê tín như vậy chút nào.

Thậm chí “cô ta” còn nghi ngờ, mẹ Yến sợ khi Yến Kham tỉnh lại sẽ không lấy được vợ nên mới dụ dỗ “cô ta” gả cho Yến Kham trước, để sau này “cô ta” phải yên phận hầu hạ một người bệnh tật như Yến Kham.

Tất nhiên “cô ta” không vui, “cô ta” còn trẻ như vậy, sao lại phải trói buộc mình với một người bệnh như Yến Kham chứ?

Vân Khanh không chờ mẹ Yến nói xong, đã ngắt lời bà, nói: “Bác gái, đại sư nói những điều đó chỉ để lừa gạt bác thôi, bác cũng đừng quá lo lắng, Yến Kham là người tốt sẽ được trời phù hộ, sẽ tỉnh lại thôi.”

Mẹ Yến im lặng trầm mặc.

Bà cũng không quá ngạc nhiên. Mặc dù lúc đầu khi Yến Kham xảy ra chuyện Vân Khanh rất đau buồn, biết Yến Kham có khả năng không tỉnh dậy được còn đau khổ đến mức ngất đi.

Nhưng gần đây, bà cũng nhận ra thái độ của Vân Khanh càng ngày càng lãnh đạm.

Không khí trong phòng bệnh im lặng hồi lâu, mẹ Yến mới lại lên tiếng: “Là bác hồ đồ rồi.”

Lúc này, sắc mặt của Vân Khanh mới dễ chịu hơn, sau đó vội vàng chào tạm biệt mẹ Yến.

Khi ra khỏi phòng bệnh, Vân Khanh quay đầu lại nhìn Yến Kham sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh.

Trước khi Yến Kham tỉnh lại, cô sẽ không đến gặp anh nữa.

Mà sau khi Yến Kham tỉnh lại, cô không cam lòng lại đi đến dây dưa, cũng sẽ chỉ bị vả mặt không ngừng mà thôi.

Đến lúc đó mọi chuyện sẽ thay đổi.

Trong cốt truyện, Lục Vân Khanh sẽ quay đầu lại nhìn vào trong phòng bệnh, cái nhìn này chỉ là tiếc nuối một vị hôn phu tốt như vậy đã không còn, chứ không có cảm xúc gì khác.

Vậy nên, Vân Khanh cũng không nhìn nhiều mà lập tức rời khỏi bệnh viện.

Vân Khanh đi rồi, mẹ Yến ngồi cạnh giường bệnh, kéo tay của Yến Kham, nhịn không được đỏ mắt.

Trước đó Yến Kham bận rộn chuẩn bị cầu hôn, bà cũng biết, cũng nhìn ra được nó rất để tâm. Mọi thứ nó đều đã chuẩn bị tốt, lại không nghĩ rằng đột nhiên lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như vậy.

Thái độ của Vân Khanh đã rất rõ ràng.

Bà vừa cảm thấy con bé như vậy không xứng đáng với con mình, vừa cảm thấy con bé làm như vậy cũng không thể trách nó được.

Rất có thể cả đời này Yến Kham cũng không tỉnh lại được, Vân Khanh còn trẻ như vậy, không muốn bị trói buộc với Yến Kham cũng là điều dễ hiểu.

Thân thể Yến Minh Tuyên không tốt lắm, cần phải tĩnh dưỡng nên đã sớm không nhúng tay vào công việc của công ty.

Nhưng giờ Yến Kham xảy ra chuyện, ông không thể không lại một lần nữa gánh vác công ty.

Mẹ Yến vốn đã lo lắng cho sức khỏe của ông, sợ ông không trụ được, nên giờ cũng không dám nói cho ông chuyện này, sợ ông nghe lại cảm thấy không thoải mái.

Nếu Vân Khanh không vui, bà cũng không định nhắc lại chuyện này. Nhưng Lục Vân Khanh lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, “cô ta” cảm thấy nếu mẹ Yến không đạt được mục đích sẽ không dừng lại, sẽ ép buộc Lục gia.

“Cô ta” cũng biết Lục Toàn Viễn vẫn luôn muốn tăng cơ hội hợp tác với Yến gia, không muốn cắt đứt quan hệ với Yến gia, càng không muốn làm mất lòng đối phương.

Tuy rằng Lục Toàn Viễn rất cưng chiều cô con gái như “cô”, những so với lợi ích thì “cô” thật sự khó có thể tin được Lục Toàn Viễn sẽ quan tâm “cô” hơn.

Nhưng không sao, “cô” không thể so với lợi ích, nhưng có thể so với Lục Miểu Miểu.

Lục Miểu Miểu không phải cũng là con gái của Lục gia hay sao?

Chuyện xung hỉ ai gả cũng giống nhau, đổi thành Lục Miểu Miểu cũng không phải là không thể.

Như vậy thì, quan hệ giữa Lục gia và Yến gia cũng sẽ không bị chịu ảnh hưởng gì, thật là một kết quả hoàn hảo!

Thời điểm Vân Khanh trở lại Lục gia, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, cả người lung lay như sắp đổ, mất hồn mất vía.

Mẹ Lục nhìn thấy cô như vậy vô cùng khϊếp sợ, vội vàng đi đến đỡ lấy cô, nôn nóng hỏi: “Vân Khanh, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là Yến Kham……”Chết rồi?