Quyển 1 - Chương 12: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Cốt truyện không có nhắc đến thời gian cụ thể Yến Kham xảy ra tai nạn xe hơi.

Trước đó, thời điểm cô đang ăn cơm chiều, Yến Kham còn đang nhắn tin với cô.

Dựa theo thói quen mấy ngày nay của Yến Kham, lát nữa anh sẽ gọi video cho cô.

Lúc này đột nhiên nghe thấy tin anh xảy ra chuyện, mặc dù cô đã sớm biết cốt truyện, nhưng vẫn cảm thấy quá đột ngột.

Thấy Vân Khanh ngơ ngác, Lục Toàn Viễn vội vàng an ủi nói: “Trước con đừng nghĩ nhiều, có thể không quá nghiêm trọng đâu, chúng ta đi đến bệnh viện trước đã.”

Dù rằng ông nói như thế, nhưng từ sắc mặt ngưng trọng của ông cũng biết, thật ra ông cũng đang rất lo lắng.

Mắt thấy tình cảm của Yến Kham và Vân Khanh tốt hơn, ông cũng nghĩ tốt nên dựa vào quan hệ thông gia để gia tăng hợp tác với Yến gia như thế nào rồi, ai ngờ lúc này Yến Kham lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra khiến quan hệ của Lục gia và Yến gia không còn, đối với Yến gia thì không sao, nhưng đối với Lục gia lại là tổn thất rất lớn.

Hệ thống cũng nói: [Ký chủ, cô không cần phải lo lắng, Yến Kham sẽ không sao đâu. ]

[Ta không có lo lắng.]

Hệ thống lại khuyên nhủ: [Cô cứ hoàn thành tốt vai diễn nữ phụ ác độc như trong cốt truyện, ngăn cản thế giới sụp đổ, thì đối với tất cả mọi người đều tốt, không cần có gánh nặng tâm lý.]

[Ta không có gánh nặng tâm lý.]

Hệ thống:…… Được rồi.

Thời điểm Vân Khanh đi theo Lục Toàn Viễn đến bệnh viện, Yến Kham vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật chưa ra.

Cha mẹ Yến Kham đang chờ ở ngoài phòng phẫu thuật.

Thấy Vân Khanh và Lục Toàn Viễn đến, Yến Minh Tuyên nhìn hai người gật gật đầu.

Hai mắt Mẹ Yến sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc rất lâu, lúc này đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng phẫu thuật.

Qua một hồi lâu, mới phát hiện hai người đến.

Thấy Vân Khanh nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, bà cố gắng lên lại tinh thần, kéo tay cô vỗ vỗ, an ủi nói: “Không sao đâu, Yến Kham sẽ không sao đâu.”

Vân Khanh gật gật đầu, đúng! Yến Kham sẽ không sao, đợi sau khi nữ chính gả qua đây, bàn tay vàng của cô ấy có thể giúp Yến Kham tỉnh lại.

Vân Khanh yên lặng thở ra, nghiêm túc diễn theo cốt truyện.

Cô chớp chớp mắt, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt rưng rưng, nức nở nói: “Nếu Yến Kham xảy ra chuyện gì, cháu phải làm sao bây giờ…”

Mẹ Yến thiếu chút nữa lại rơi nước mắt lần nữa, nắm chặt lấy tay của Vân Khanh, cố nén nước mắt, không ngừng nhỏ giọng an ủi cô.

Khi đèn phòng phẫu thuật tắt, mẹ Yến là người đầu tiên chạy tới, nhìn bác sĩ vừa bước ra, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?”

“Ca phẫu thuật thành công, nhưng phải chờ xem cậu ấy có thể tỉnh lại hay không.”

Mẹ Yến sững sờ, giọng run run hỏi: “Ý của bác sĩ là gì? Chẳng lẽ con trai tôi có khả năng sẽ không tỉnh dậy?”

Nhìn thấy bà có chút lung lay đứng không vững, Yến Minh Tuyên vội vàng duỗi tay đỡ lấy bà, an ủi nói: “Bà phải tin tưởng con trai của chúng ta chứ, nó nhất định sẽ tỉnh lại thôi.”

Trái tim Lục Toàn Viễn rung lên, ông ta không nghĩ đến Yến Kham bị thương nặng như vậy.

Nếu vẫn không tỉnh lại thì sao? Trở thành người thực vật hay tuổi trẻ chết sớm?

Không chờ ông ta nghĩ nhiều hơn, Vân Khanh bên cạnh ông ta đột nhiên mềm oặt ngã xuống, ông ta vội vàng đỡ lấy cô, “Vân Khanh!”

Vân Khanh ngất xỉu.

Sau khi cô tỉnh lại, mẹ Yến lại kéo tay cô an ủi rất lâu, muốn cô tin tưởng Yến Kham, tin tưởng anh nhất định sẽ tỉnh lại.

Vân Khanh đau buồn khóc lớn hồi lâu, mãi sau mới gắng gượng lên lại tinh thần.

Sau đó mỗi ngày cô đều đến bệnh viện thăm Yến Kham, nói chuyện với anh, hy vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Nhìn qua chính là dáng vẻ rễ tình đâm sâu với Yến Kham.

Nhưng mà theo thời gian từng ngày trôi qua, một chút dấu hiệu Yến Kham sẽ tỉnh lại cũng không có, đến bác sĩ cũng nói khả năng cao là anh sẽ không có khả năng tỉnh lại.

Thái độ của Vân Khanh cũng dần dần thay đổi, không còn đến thăm Yến Kham mỗi ngày nữa, nếu đến cũng không ở lại lâu.