Quyển 1 - Chương 11: Thiên Kim Thật Gả Thay Cho Thiên Kim Giả

Thời điểm Yến Kham rời đi là Lục Toàn Viễn tự mình đưa anh đi. Trước khi đi, còn làm như tùy ý hỏi một câu vết thương trên tay Vân Khanh là chuyện như thế nào.

Lục Toàn Viễn che che giấu giấu nói là do lúc pha trà không cẩn thận nên bị bỏng, cũng không nhắc đến mâu thuẫn của hai chị em.

Yến Kham nghe xong, cũng không nói thêm gì.

Chẳng qua chỉ với câu hỏi này của anh cũng đủ để hiểu rồi.

Nếu thật sự Vân Khanh ở Lục gia bị khi dễ, vậy thì anh thể hiện sự quan tâm đến Vân Khanh như vậy, cũng đủ để người Lục gia phải cân nhắc lại.

Lục Toàn Viễn là người thông minh, tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của Yến Kham, hơn nữa đây là ở Lục gia, Yến Kham ở lại trong phòng Vân Khanh lâu như vậy ông không có khả năng không biết.

Trong lòng có suy tính, nét tươi cười trên mặt khuôn mặt cũng càng thêm nồng đậm.

Tuy rằng lúc trước Yến Kham cũng không phản đối hôn ước của hai nhà, nhưng Yến Kham và Vân Khanh vẫn luôn không quá thân cận, nên trong lòng ông cũng khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Bây giờ xem ra, hôn sự này là chắc chắn rồi.

Yến Kham không trực tiếp cùng Lục Toàn Viễn nhắc tới việc muốn kết hôn với Vân Khanh.

Anh quyết định sẽ chuẩn bị trước một màn cầu hôn.

Anh nói muốn sửa, cũng không phải chỉ là nói vậy thôi.

Biết được trước kia Vân Khanh phải chịu ủy khuất, nên bây giờ anh không muốn cô phải chịu thêm bất kì ủy khuất gì nữa.

Nên có nghi thức, nên có quà tặng, người khác có, cô cũng phải có.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, người một nhà ngồi cùng nhau, ngay cả người không được tham gia bữa tiệc Lục Miểu Miểu cũng ở đây.

Lúc này là thời điểm người trong nhà tặng quà sinh nhật, quà tặng lúc trước đã chuẩn bị tốt, Lục Miểu Miểu tất nhiên cũng có một phần.

Có lẽ là để công bằng nên quà tặng của hai người đều giống nhau như đúc.

Vân Khanh vô cùng vui vẻ nhận lấy, Lục Miểu Miểu thì lại là dáng vẻ không thèm để ý.

Cô ấy có thể tự mình hiểu lấy.

Tuy rằng quà tặng đều là đồ giống nhau, nhưng những món đó là bọn họ đặc biệt chuẩn bị vì Vân Khanh, chỉ nhân tiện mua thêm một phần cho cô thôi.

Sau khi tặng xong quà tặng, trên mặt Lục Toàn Viễn mang theo ý cười nói: “Vân Khanh, nếu con và Yến Kham tình cảm tốt rồi thì nên sớm chút chuẩn bị kết hôn đi, con cũng không còn nhỏ nữa, con có biết Yến Kham có ý định như thế nào không?”

Vân Khanh:……

Lại nghe được hai chữ kết hôn, cô có chút bất đắc dĩ, bỗng nhiên lại thêm tình tiết giục cưới, có phải là nên tăng thêm tiền lương cho cô không?

Trong lòng châm biếm, trên mặt lại là vẻ mặt thẹn thùng nói: “Anh ấy có nói qua về việc kết hôn.”

Nghe vậy, Lục Miểu Miểu rũ mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.

Người đàn ông xuất sắc như vậy, sao lại có thể coi trọng Lục Vân Khanh chứ?

Vân Khanh nhìn dáng vẻ mất mát của cô ấy, lại nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra Lục Miểu Miểu đã động lòng với Yến Kham, sau này chuyện gả thay, hẳn là sẽ không phát sinh thêm vấn đề gì.

Nghe nói Yến Kham đã nói qua chuyện kết hôn, lòng Lục Toàn Viễn không khỏi vui mừng, xem ra tình cảm của Vân Khanh và Yến Kham càng tốt hơn so với trong tưởng tượng của ông.

Vì vậy, ông cũng không thúc giục thêm, trong lòng lại bắt đầu tính toán đến sự hợp tác của Lục gia và Yến gia sau khi hai người kết hôn.

Thời gian sau đó, Vân Khanh tạm thời không có kịch bản gì mới, chỉ là hằng ngày tìm Lục Miểu Miểu gây phiền toái, sau đó lại cùng Yến Kham gọi video, nhắn tin.

Chẳng qua Yến Kham dường như rất bận, ngoại trừ liên hệ với cô qua điện thoại, mấy ngày nay hai người đều không gặp nhau.

Hệ thống nhịn không được nhắc nhở cô, để cô chủ động đi tìm Yến Kham một chút, tránh OOC.

Đều đã nhắc đến chuyện muốn kết hôn nhưng vẫn không thấy mặt là như thế nào?

Dựa theo tính cách của Lục Vân Khanh, nhất định là phải cố gắng bắt lấy Yến Kham nha!

Vân Khanh miễn cưỡng đồng ý, chuẩn bị ngày mai sẽ lập tức đi tìm Yến Kham.

Kết quả đến tối, khi Vân Khanh đang nằm trên giường lướt điện thoại thì đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập.

Cô mở cửa, liền nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Lục Toàn Viễn, “Vân Khanh, nhanh! Chúng ta đến bệnh viện, Yến Kham xảy ra tai nạn xe rồi.”

Vân Khanh ngẩn ra trong chốc lát, có chút không thể phục hồi lại tinh thần.