Chương 22: Hẹn hò

Ban đêm, Lê Hạ thu được tin truyền của Diệp Cẩm Phong, ước hẹn canh ba sẽ đến khách điếm Tụ Hiền gặp mặt. Lúc thu được thư mời của Diệp Cẩm Phong, Lê Hạ do dự thật lâu. Một mặt y cảm thấy hai người không phải quá thân thuộc, buổi tối lén gặp mặt thì không tốt lắm. Mà mặt khác, đối phương là ân nhân cứu mạng của mình, biết được bí mật của chính mình, nếu như mình không đi, như vậy có thể đối phương sẽ nói bí mật của mình cho phụ thân biết, như thế bản thân mình có thể sẽ gặp phiền toái.

Y cân nhắc lợi hại một chút, cuối cùng thay quần áo rồi mang mặt nạ mà Diệp Cẩm Phong đưa cho mình, lặng lẽ đi vào mật đạo mà mình đào được, thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi Lê gia, đi đến nơi đã hẹn.

Lúc đi vào khách điếm, Lê Hạ trực tiếp được tiểu nhị đưa đến phòng chữ Thiên số một. Y vừa vào cửa phòng đã liếc thấy Diệp Cẩm Phong đang ngồi trên ghế, Lê Hạ nhấp nhấp môi, đi đến đối diện Diệp Cẩm Phong, khom người ngồi xuống.

"Tới!" Nói một tiếng với người vừa đến như chào hỏi, Diệp Cẩm Phong lấy ra một trương linh phù ra, kích hoạt.

Nhìn thấy động tác của Diệp Cẩm Phong, Lê Hạ hơi hơi chần chừ một chút, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lòng có chút bất an.

"Không cần lo lắng, ta chỉ phong ấn không gian lại mà thôi. Ta biết ngươi không muốn để người khác biết bản thân mình có thể nói chuyện, cho nên ta mới phong ấn không gian lại, bên ngoài sẽ không nghe được lời mà ngươi nói. Như vậy ngươi có thể an tâm nói chuyện phiếm với ta!" Nhìn thấy động tác chấn kinh của Lê Hạ, Diệp Cẩm Phong chậm rãi mở miệng, nghiêm túc giải thích với đối phương.

"Nga!" Lê Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Y thầm nghĩ, DIệp Cẩm Phong này xem ra cũng rất chu đáo.

"Ngươi tên là Lê Hạ đúng không?" Nhìn chằm chằm người ngồi ở phía đối diện, đeo một cái mặt nạ, Diệp Cẩm Phong cười hỏi.

"Đúng vậy!" Thấy đối phương đã sớm biết mình là ai, Lê Hạ cũng chẳng cần giấu giếm nữa.

"Ta là Diệp Cẩm Phong. Lúc trước ở Vân Vụ Sơn vì ta còn có chuyện quan trọng phải làm nên phải rời đi trước, không kịp để ngươi nhìn rõ diện mạo của ta, cũng không nói tên cho ngươi biết, thật xin lỗi." Diệp Cẩm Phong cúi đầu, chủ động xin lỗi.

"Ngươi không cần xin lỗi đầu, lần đó ngươi cũng không biết tên ta. Huống hồ là ngươi đã cứu ta, còn cho ta thuốc trị thương và Trận Pháp Bàn, thật sự cảm ơn ngươi!" Đây là lời nói thật lòng, Lê Hạ thật sự mang ơn ân nhân cứu mạng này, nếu không y cũng sẽ không giữa đêm khuya đến đây gặp mặt một nam nhân xa lạ.

"Hạ Hạ, hôm đó ngươi từng nói với ta, nếu ta gặp chuyện khó có thể tìm ngươi giúp đỡ. Hiện tai ta có chút chuyện, không biết ngươi có nguyện ý giúp ta không?" Diệp Cẩm Phong nhìn chằm chằm về phía Lê Hạ, hỏi rất nghiêm túc.

"Đương nhiên, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, chuyện của ngươi ta nhất định sẽ hỗ trợ!" Lê Hạ gật đầu khẳng định rất chắc chắn.

"Là thế này, hiện tại ta đã mười sáu, ông nội đang giục ta thành thân khiến ta rất khó xử. Cho nên ta muốn tìm người thành thân, mà ý của gia tộc hy vọng ta cùng Lê gia liên hôn. Hạ Hạ, lần đầu tiên gặp đã bỏ lỡ, lần này ta không muốn lại bỏ lỡ nữa. Ân cứu mạng này cứ lấy thân báo đáp đi!"

"Ngươi muốn liên hôn với Lê gia? Chuyện này ngươi nên đến hỏi phụ thân ta thì tốt hơn. Ngũ tỷ của ta là đệ nhị mỹ nữ của Thiên Thủy Thành, người đến Lê gia cầu hôn rất nhiều. Nhưng mà ngươi là Diệp tam thiếu, ta nghĩ, nếu ngươi đến ngỏ lời thì hẳn là không quá khó khăn. Chuyện này ngươi đâu cần ta giúp!"

Nghe được lời này của Lê Hạ, Diệp Cẩm Phong giật giật khóe môi. Tiểu mỹ nhân này là ngốc hay giả ngốc đấy? Ta thú Lê Nguyệt thì tìm ngươi làm gì?

"Ngũ tỷ của ngươi tuy rằng lớn lên không tồi, bất quá tính tình của nàng quá ngạo mạn, vô cùng ương ngạnh, cũng chẳng phải là người thích hợp để lấy làm bạn lữ. Cho nên ta muốn thú ngươi về!" Nếu đã không hiểu rồi thì chỉ có thể nói thẳng.

"Ta? Sao lại là ta? Ngũ tỷ của ta đã là Luyện Khí tầng bảy, thực lực cao hơn ta nhiều, dung mạo cũng tốt, hơn nữa tỷ ấy còn là đích nữ. Ngươi sao lại không thú nàng." Lê Hạ không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn.

Tuy rằng đối phương có mang mặt nạ, nhưng Diệp Cẩm Phong vẫn có thể tưởng tượng được, gương mặt phía dưới mặt nạ kia nhất định có biểu tình vô cùng đặc sắc.

"Nói thật, ta không phải là kẻ mỗi ngày đều thích đi dỗ nữ nhân, quá phiền toái." Đối với nữ nhân, Diệp Cẩm Phong thật sự chẳng có chút ý nghĩ này, hắn là đồng tính luyến ái trời sinh.

"Nhưng mà.." Lê Hạ không ngờ rằng Diệp Cẩm Phong sẽ trả lời như vậy.

"Hạ Hạ, tuy rằng ngươi mang theo cái mặt nạ này rất thích hợp, cũng rất đẹp. Nhưng mà chúng ta kể ra cũng thân quen, ngươi có thể tháo mặt nạ xuống không?" Nhìn thấy tiểu mỹ nhân cứ luôn đeo mặt nạ, che đi khuôn mặt nhỏ như hoa như nguyệt, Diệp Cẩm Phong cảm thấy rất tiếc.

"À!" Lê Hạ lên tiếng, sau đó tháo mặt nạ của mình xuống.