Chương 21: Ra mặt giải vây

Hậu viện Lê gia.

"Ngươi là tên câm chết tiệt, hôm nay là ngày tứ ca thành thân, ngươi còn dám bận bạch y, ngươi mặc cho ai xem hả?" Lê Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn gương mặt mê hoặc chúng sinh của Lê Hạ, sắc mặt xanh mét.

Tức chết chính là, cái tên câm chết tiệt này lớn lên còn đẹp hơn Lê Nguyệt nàng nhiều, khiến cho mắt của khách khứa đều sắp mù lòa. Đều là do con hồ ly tinh Lê Hạ này, đi đến đâu cũng trêu chọc kẻ khác, đê tiện hệt như mẫu phụ chết tiệt của hắn. Đều ti tiện như nhau.

Đối mặt với sự chỉ trích của Lê Nguyệt, Lê Hạ chỉ có thể cúi thấp đầu, bộ dáng hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng.

"Ngươi là tên câm chết tiệt, thứ phế vật!" Trong tay Lê Nguyệt lóe lục quang, trong tay xuất hiện một cây roi mây, mạnh mẽ quăng vể phía Lê Hạ.

"Ngươi là hồ ly tinh, đồ tiện nhân!" Lê Nguyệt vừa ném roi trong tay vừa chửi rủa, trong mắt tràn đầy thị huyết điên cuồng và ghen ghét. Nàng thế mà lại chẳng xinh đẹp bằng một tên nam nhân? Nói hươu nói vượn, đúng là nói hươu nói vượn!

Lê Hạ sớm đã nắm chặt tay, y cúi đầu, hàm răng cắn chặt không rên một tiếng, tùy ý để đối phương đánh mình. Y biết, hiện tại y còn chưa có năng lực chống lại, thế nên y chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng chờ đến khi y thăng cấp Trúc Cơ kỳ, thì y không cần nhẫn nhục chịu đựng nữa, đến lúc y sẽ báo thù cho mẫu phụ của mình, đem những thứ mà Lê gia nợ phụ tử hai người đều đòi lại, Mẫu phụ, người nhất định phải phù hộ con, phù hộ con sớm giúp người báo thù rửa hận!

"Lạch cạch.." Roi mây trong tay của Lê Nguyệt đột nhiên rơi xuống đất.

"AI? Lăn ra đây cho ta!" Lê Nguyệt xoa xoa bàn tay bị đánh đau, hướng về phía hư không gào thét.

"Ngũ tiểu thư, hỏa khí thật lớn!" Diệp Cẩm Phong cất bước đi từ hàng lang gấp khúc ra, xuất hiện trong tầm mắt của tỷ đệ hai người.

Nghe thấy thanh âm của Diệp Cẩm Phong, Lê Hạ có chút sửng sốt. Y nghĩ thầm, thanh âm này có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó. Y chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh vào trong mắt của Lê Hạ là một thân huyền sắc, dung mạo cương nghị lại thêm một chút thâm thúy. Người kia là ai? Mình đã gặp qua hay chưa? Nhưng vì sao âm thanh của hắn lại quen thuộc như vậy?

"Nga, ta cứ tưởng là ai? Thì ra là Diệp tam thiếu a!" Thấy người tới là Diệp Cẩm Phong, bộ dáng tàn nhẫn vặn vẹo của Lê Nguyệt lập tức biến mất, trở về dáng vẻ lễ phép ôn hòa lúc trước.

"Ngũ tiểu thư, tân khách còn dùng cơm bên ngoài, mọi người đều đang chờ để nhìn mặt Lê gia ngũ tiểu thư kia? Lúc này ngũ tiểu thư lại vắng mặt, dường như có chút không thích hợp?" Diệp Cẩm Phong cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười ôn hòa với Lê Nguyệt.

"Thế sao, thế ta phải nhanh chóng quay lại rồi. Ngươi thì không cần quay lại đâu!" Lê Nguyệt hung tợn quay đầy trừng Lê Hạ một câu, sau đó liền sửa sang váy của mình, ưu nhã hành lễ với Diệp Cẩm Phong rồi xoay người rời đi.

"Lục thiếu, phía trước có một cái đình hóng gió, không bằng chúng ta đến đó hóng gió tâm sự?" Nhìn Lê Nguyệt hất hàm vênh mặt rời đi, DIệp Cẩm Phong nhìn về phía Lê Hạ ở bên cạnh.

Nghe đượclời mời của Diệp Cẩm Phong, Lê Hạ hơi chần chừ một chút, bởi vì y biết bản thân mình là song nhi, không thích hợp tiếp xúc với nam tử xa lạ quá nhiều.

Liếc thấy Lê Hạ đứng tại chỗ, cũng không đáp ứng chính mình, Diệp Cẩm Phong mỉm cười: "Thế nào, Lục thiếu nhanh như vậy đã quên mất ân nhân cứu mạng là ta hay sao?"

Nghe vậy, Lê Hạ khϊếp sợ mà mở to mắt, kinh ngạc nhìn về phái hắc y nam nhân trước mặt. Hắc y? Chẳng lẽ, người nam nhân này chính là người đã cứu mình ở Vân Vụ Sơn hay sao? Khó trách, khó trách mình cảm thấy âm thanh của đối phương quá quen tai! Thì ra là hắn!

"Thương thế của lục thiếu tốt không? Thuốc trị thương trong tay còn không? Ta thấy ngươi còn phải về rịt thuốc thêm lần nữa!" Nói đến đây, Diệp Cẩm Phong nhìn sau lưng Lê Hạ xuất hiện mấy vệt máu, trong lòng có chút muộn phiền khó nói. Cái con nha đầu Lê Nguyệt này, ra tay thật tàn nhẫn, cư nhiên lại khi dễ đệ đệ cùng cha khác mẹ với mình.

Nghe Diệp Cẩm Phong hỏi thế, Lê Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ thương thế của mình đã tốt.

"Cầm lấy, cái này cho ngươi. Nơi này nói chuyện không quá tiện, buổi tối chúng ta hẹn một nơi chậm rãi nói chuyện!" Nói xong, DIệp Cẩm Phong đưa qua cho y một lọ thuốc trị thương cho đối phương.

Liếc thấy bình dược hoàn toàn giống với bình dược trước kia đối phương đưa cho mình, Lê Hạ càng xác định người này chính là người đã cứu mình ở Vân Vụ Sơn.

Lê Hạ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nhận thuốc trị thương của đối phương.

"Cầm đi!" Diệp Cẩm Phong kéo tay đối phương, nhét thuốc trị thương cho y xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của Diệp Cẩm Phong, Lê Hạ ngây ngốc nhìn hồi lâu, mãi đến khi thân ảnh kia biến mất không thấy, y mới cầm thuốc quay trở về đình viện của mình.