Chương 20: Gặp lại

Lễ cưới Lê gia vô cùng phung phú, nhưng mà Diệp Cẩm Phong chẳng có hứng thú, ăn một chút thì không động đũa nữa. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, vừa lúc một vạt bạch y rơi vào trong mắt Diệp Cẩm Phong.

Thấy thân ảnh bạch y quen thuộc kia, Diệp Cẩm Phong sửng sốt một chút, sau đó mới cong cong khóe miệng. Trước kia hắn còn tưởng mình sẽ không gặp lại được bạch y mĩ nhân này nữa. Không ngờ tới lại có thể gặp lại trong yến hội của Lê gia.

"Tiểu Văn, đó là ai?" Diệp Cẩm Phong chỉ chỉ về hướng của bạch y mỹ nhân kia, hỏi đệ đệ đang ngồi bên cạnh mình.

Nghe vậy, Diệp Cẩm Văn quay đầu nhìn một chút thì nhìn thấy một bạch y nam tử ngồi cạnh Lê Nguyệt. "Đại ca, đó là lục thiếu của Lê gia – Lê Hạ. Y là con vợ lẽ, nghe nói là một người từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, là người câm, hơn nữa đã mười lăm tuổi rồi, thực lực cứ mãi ở Luyện Khí tầng một, là phế vật của Lê gia."

Nghe lời đệ đệ giới thiệu, Diệp Cẩm Phong không khỏi cau mày. Người câm? Phế vật Luyện Khí Kì tầng một? Không phải a, tu sĩ mà hắn cứu được trong Vân Vu Sơn có thực lực là Luyện Khí Kì tầng năm, hơn nữa đối phương nhanh mồm dẻo miệng, sao có thể là người câm được? Chẳng lẽ là hắn nhận sai người? Nhưng mà trên đời này thật sự có người lớn lên giống nhau như đúc sao?

"Đại ca, làm sao vậy?" Thấy đại ca mình cứ nhìn chằm chằm vị lục thiếu gia Lê gia kia mà phát ngốc, Diệp Cẩm Văn tò mò hỏi hắn.

"Không có gì!" Diệp Cẩm Phong lắc đầu, cầm ly rượu nhấm một ngụm.

Lê gia lục thiếu, Lê Hạ sao? Hình như mệnh của người này không tốt lắm! Trong nguyên tác, Lê Hạ là con do thị thϊếp sinh ra, địa vị ở Lê gia rất thấp. Mà mẫu phụ của Lê Hạ cũng do đương gia chủ mẫu hại chết. Cho nên, Lê Hạ luôn một lòng muốn báo thù cho mẫu phụ, thế nên y luôn khắc khổ tu luyện. Nhưng sau này y lại bị phụ thân mình đưa đến một đại gia tộc ở Thiên Đô Thành làm thị thϊếp cho người ta. Lê Hạ dưới sự trợ giúp của người kia, trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, sau đó lại quay về Lê gia, gϊếŧ chết đương gia chủ mẫu của Lê gia, báo huyết hải thâm thù cho mẫu phụ mình. Nhưng đáng tiếc là, chuyện này lại bị phụ thân y biết được, thế nên y liền bị người phụ thân gà chó không bằng kia gϊếŧ chết.

Sinh mệnh của Lê Hạ trong nguyên tác thật sự rất hắn ngủi, y vì báo thù mà tồn tại, cũng vì nó mà chết đi. Vận mệnh như thế thật sự rất đáng buồn!

Nghĩ đến những chuyện trong nguyên tác, Diệp Cẩm Phong hơi hơi cau mày. Nếu người mà hắn cứu được tại Vân Vụ Sơn thật sự là Lê Hạ, thế thì chính hắn hẳn là nên nghị cách giúp y thay đổi vận mệnh. Nếu không người này còn chưa qua được ba mươi tuổi thì đã bị phụ thân mình gϊếŧ chết!

"Cẩm Phong ca ca, huynh xuất quan rồi a!"

Diệp Cẩm Phong đang nghĩ đến chuyện của Lê Hạ, đôt nhiên một giọng nữ quen thuộc vang lên, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nữ chủ.

"Thủy đạo hữu tìm ta có việc?" Hắn bình tĩnh nhìn nữ chủ, ngữ điệu bình đạm, không nghe ra nửa phần cảm xúc.

"A, Cẩm Phong ca ca, muội nghe nói là huynh xuất quan, cho nên mới cố ý đến chúc mừng huynh."

"Đạ tạ!" Diệp Cẩm Phong cộc lốc phun ra hai chữ, cũng chẳng muốn ứng phó nhiều. Thế nhưng nữ chủ vẫn mặt dày la liếʍ đến mài mòn nhẫn nại của hắn, chẳng biết sống chết mà cứ dán lên, khiến người ta cảm thấy phiền phức.

"Cẩm Phong ca ca, thực lực của huynh thăng cấp thế nào? Có thuận lợi không?" Nhìn Diệp Cẩm Phong, toàn mặt nữ chủ đầy vẻ quan tâm dò hỏi, hoàn toàn không cẩm thấy bản thân mình có chút dư thừa nào.

"Cũng tốt!" Diệp Cẩm Phong quét mắt nhìn nữ chủ một cái, ánh mắt nhìn về phía Lê Hạ ở bên bàn bên kia, phát hiện thân ảnh bạch y kia đã biến mất.

"Cẩm Phong ca ca, thương thế của Đức Thái ca đã tốt, huynh cũng xuất quan rồi. Nếu không thì chúng ta cùng nhau đến Vân Vụ Sơn đi?" Nữ chủ nhìn Diệp Cẩm Phong, lại hỏi.

"Xin lỗi, ta còn có việc, đi trước." Diệp Cẩm Phong vội vàng đứng dậy, trực tiếp rời đi.

"Cẩm Phong ca ca!" Thủy Thiên Tình cất bước muốn đuổi theo, lại bị Diệp Cẩm Ngọc ngăn lại.

"Thủy Thiên Tình, ngươi đủ chưa hả? Không được dây dưa với ca ca ta nữa, ngươi có nghe không hả? : Thủy Thiên Tình này đúng là quá đáng, trước khi ca ca bế quan đến quấn lấy ca ca thì thôi, ca ca xuất quan rồi nàng ta cũng quấn lấy.

" Tiểu Ngọc, ta.. "Nhìn thấy Diệp Cẩm Phong đã chẳng còn bóng dáng, nữ chủ có chút buồn bực.

" Ta cái gì mà ta? Ngươi không phải đã có Sử Đức Thái hay sao? Vậy ngươi phiền ngươi sau này đừng làm âm hồn không tan mà quấn lấy ca ca ta mãi. "Diệp Cẩm Ngọc làm mặt lạnh, không chút khách khí mà nói.

" Tiểu Ngọc, muội đừng hiểu lầm, không phải ta có ý quấn lấy Cẩm Phong ca ca, ta chỉ là muốn quan tâm Cẩm Phong ca ca mà thôi! "Thủy Thiên Tình ủy khuất nhíu mày, vội vàng biện giải cho mình.

" Cảm ơn, ca ca ta có người muội muội ruột này quan tâm là được rồi, không cần ngươi quan tâʍ ɦộ. "Quan tâm? Nói thật dễ nghe, còn không phải là muốn ca ca của nàng cùng ả đến Vân Vụ Sơn hay sao?

" Thủy đạo hữu, nếu ngươi đã cự hôn, vậy thì thỉnh ngươi tự trọng một chút, không cần lúc nào cũng chạy đến tìm đại ca ta. Ngươi tốt xấu gì cũng là thiên kim của đại gia tộc, đã học qua nữ tắc, hiểu thế nào là nam nữ thụ thụ bất tương thân, ta nghĩ ngươi hẳn là biết? "Diệp Cẩm Văn nhìn Thủy Thiên Tình, lạnh giọng. Hắn thầm nghĩ, Thủy Thiên Tình này rốt cuộc là muốn làm gì? Một bên từ hôn, một bên lại chạy đến dây dưa với đại ca, tổn thương đại ca, thật là quá đáng.

" Ta, ta.. "Thủy Thiên Tình cắn cắn môi, hốc mắt đỏ lên, ủy khuất tránh chỗ khác.

" Hừ!"Diệp Cẩm Văn nhìn bóng dáng Thủy Thiên Tình rời đi, hừ lạnh một tiếng. Cái ả Thủy Thiên Tình này đúng là chẳng biết xấu hổ, tổn thương ca ca một lần còn chưa đù, còn muốn tổn thương ca ca lần nữa sao? Thật sự quá đáng!