Chương 2

Editor: L’espoir.

*

Ninh Tinh Trạch ngồi xổm xuống, ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô, đưa tay cho cô nói: “Đứng lên đi, tôi giúp cậu bê.”

Cái hộp nhỏ trong tay Giang Mộ Tình lại rớt xuống, thấy anh cô càng bê không vững đồ, đầu có chút choáng lên, trong đầu đều là nội dung làm sao xxoo anh.

Cô đặt tay lên tay anh, bàn tay mềm mại vừa vặn phù hợp với kích thước bàn tay anh, anh bọc trong lòng bàn tay, ngón tay dài trắng như ngọc, móng tay màu thịt hồng nhạt, nắm chặt trái tim anh, trong nháy mắt ánh mắt Ninh Tinh Trạch sáng đến kinh người.

Bắt gặp ánh mắt của anh, trái tim Giang Mộ Tình đập dữ dội, lòng bàn tay như tay bị thiêu đốt, nhanh chóng rút tay lại, đột ngột đứng dậy, cô còn chưa gội đầu rửa tay trang điểm nữa, một tay vừa mới sờ một đống bụi sao có thể chạm vào anh đây!

Đây không phải là báng bổ nam thần sao!

“Cảm ơn cậu… bạn học Ninh.” Giang Mộ Tình nếu không lắp bắp một chút cũng không biết nên nói chuyện với anh như thế nào.

Ánh sáng trong đáy mắt Ninh Tinh Trạch ảm đạm đi, anh thu hồi nụ cười, đuôi lông mày hơi sắc bén, giọng điệu buồn bã nói: “Cậu chán ghét tớ lắm à?”

“Hả?” Giang Mộ Tình sửng sốt, vội vàng lắc đầu, nhìn vẻ mặt của Ninh Tinh Trạch không tốt lắm, cô kích động kéo vạt áo Ninh Tinh Trạch, “Không có không có, tôi không có chán ghét cậu đâu...”

Ninh Tinh Trạch nhìn bàn tay nhỏ bé trên vạt áo, Giang Mộ Tình chợt rụt lại: “Tớ thật sự không chán ghét cậu.”

Rõ ràng là thích không thể thích hơn nữa.

Ninh Tinh Trạch nhặt ba cái hộp lớn trên mặt đất, nói với cô: “Đi thôi.”

Xoay người, khóe miệng người họ Ninh nào đó sung sướиɠ nhếch lên.

Giang Mộ Tình bê hai hộp nhỏ nhất đuổi theo, Ninh Tinh Trạch đi phía trước, cô nhìn bóng lưng cao ngất dày rộng của anh, trong đầu không khỏi nghĩ xem nếu tấm lưng này cởi sạch quần áo sẽ như thế nào...

Nghĩ đến hình ảnh hạn chế, Giang Mộ Tình vội vàng phanh xe lại, bước nhanh đến cạnh anh, hỏi: “Bạn học Ninh à, cậu... Sao cậu lại cho rằng tớ ghét cậu?”

Ninh Tinh Trạch nghiêng đầu nhìn cô, hai má thiếu nữ ửng hồng, mắt ngọc mày ngài, lông mi như cánh bướm, giọng nói trong trẻo dễ nghe, bề ngoài xinh đẹp thanh thuần khiến người ta suy nghĩ bậy ba không nên, nhưng lại cố tình khơi dậy vô số suy nghĩ, trăm chuyển ngàn hồi, chỉ nhìn thôi cũng có thể làm cho vị trí nào đó ngo ngoe rục rịch.

“Tháng trước, cậu từ chối tôi sửa máy tính cho cậu.”

Giang Mộ Tình nghẹn lời.