Chương 1: Đứng lên đi, tôi giúp cậu bê

Editor: L’espoir.

*

Tháng 6.

Mùa xuân dài cỏ mọc chim oanh bay lượn mới trôi qua được mấy ngày, rất nhanh đã nghênh đón hình thức nóng rực, trên vách tường bò mấy đóa tường vi mới nở, những nụ hoa hồng nhạt trồi ra trên cành cây vươn cao, sinh trưởng xanh um tươi tốt mạnh mẽ.

Giang Mộ Tình buồn bực đi xuống ký túc xá, ai bảo cô chơi game quá gà, bốn người chơi game cô thua, người thua phải đi lấy hàng chuyển phát nhanh.

Khánh Đại là trường đại học danh tiếng trăm năm, Giang Mộ Tình cảm thấy cái gì nó cũng tốt, duy chỉ có hàng chuyển phát nhanh là không được chuyển vào trường, gần trường có một trạm giữ hàng chuyển phát nhanh, lần nào chuyển phát nhanh cũng mất hết nửa ngày, chống chọi với cái nắng chói chang để đi lấy một chuyến hàng đã trở thành việc mà không ai trong ký túc xá của họ chịu làm.

Phòng của các cô là nơi được phân ở cuối cùng, ký túc xá bốn người, gồm bốn nữ sinh khác ngành ghép lại với nhau, niềm an ủi duy nhất của Giang Mộ Tình chính là, Thi Ưu Phàm và Liễu Toàn Tử được xếp ở cùng một ký túc xá với cô.

Thi Ưu Phàm là lớp trưởng hồi học cấp hai của lớp cô, Liễu Toàn Tử là bạn lớp Taekwondo, có hai người họ ở đây, cuộc sống đại học của Giang Mộ Tình mới không khó thích ứng như vậy.

Tổng cộng có năm cái hộp, ba lớn hai nhỏ, Giang Mộ Tình phân loại mệt muốn chết còn phải đi tới lui cả hai chuyến.

Quỷ mới biết bọn họ mua cái gì, mấy cái hộp có thể chìm đến mức này, cách ký túc xá nữ sinh còn một đoạn đường rất dài, tay Giang Mộ Tình đau nhức, ôm không hết, hai cái hộp nhỏ trên cùng lung lay sắp đổ, cuối cùng ‘lôp bộp’ rơi xuống.

Giang Mộ Tình bất đắc dĩ buông cái hộp lớn xuống nhặt, ngồi xổm trên đất tay vừa cầm lấy cái hộp nhỏ, một giọng nam trong trẻo êm dịu nói: “Có sao không?”

Giọng nói quen thuộc, khiến trái tim cô run rẩy, xung quanh đều dừng lại ở giờ khắc này, Giang Mộ Tình nhìn thấy một đôi chân dài đứng ở trước mắt cô, cô ngẩng đầu lên, người nọ ngược ánh sáng, tóc ngắn gọn gàng khoan khoái nhẹ nhàng, nét mặt hơi có chút không rõ ràng, nhưng không chút nào che giấu vẻ cao quý của anh.

Có thể tình cờ gặp anh ở chỗ này, hình như... hình như cô cũng không xui xẻo lắm.

“Tôi, tôi không sao...”

Giang Mộ Tình trước giờ luôn lanh mồm dẻo miệng, sau khi gặp được Ninh Tinh Trạch, thật sự làm mất hết thể diện của ngành phát thanh viên.