Chương 2

Nghe khẩu âm này thì 3 người là người Thượng Hải, họ đang nói tiếng địa phương, đại sư phó không có chuyện gì làm ngồi ở cửa nghỉ ngơi nghe hiểu lời của bọn họ thì giật mình, chất phác mà cười: “Nước ở nơi này tốt cho nên cá được nuôi ra cũng ngon.”

Người đàn ông trung niên kia tán đồng gật đầu: “Đúng là ngon, ngon hơn cá sông tại Thượng Hải.”

Đại sư phó hơi có vẻ đắc ý: “Chỗ nào của thành phố lớn của các người cũng tốt, nhưng mà các người cũng chỉ ở hạ du, nước chảy xuống đó chắc chắn sẽ không sạch bằng chỗ chúng tôi, tất nhiên là sẽ không nuôi cá tốt bằng chúng tôi.”

“Cũng đúng.”

Đại sư phó đàm luận: “Sông cá tại Thanh Thương chúng tôi không tốt nhất, tôi nói với mọi người này, nghe nói Mộc gia trại trên Vân Tiêu Sơn nuôi cá hoàng kim, trên thân loài cá kia lấp lánh, thịt cá trắng noãn, nếu ăn sống thịt thì cũng sẽ thấy ngọt.”

“Đời ông nội của tôi làm ở dưới nước, đã nhặt được mấy con cá trôi từ trên núi xuống.”

“Vốn là muốn nuôi ở trong chum nước, loài cá này rất quý giá, bình thường không thể nuôi bằng nước sông, nói là phải nuôi bằng nước lại gì đó. Ôi!”

“Nếu nói đến Mộc gia trại thì thật khó lường, truyền thuyết nói Mộc gia trại trên Vân Tiêu Sơn đã có hơn hai nghìn năm, họ đã sống ở đó từ khi chưa có ai sống ở dưới chân núi Vân Tiêu Sơn.”



“Phụ nữ của Mộc gia trại rất lợi hại, sau khi tìm người ở dưới núi chung sống thì các on sẽ phải mang họ Mộc theo bọn họ, đây không phải là ép buộc người ta ở rể sao.”

“Những người họ Mộc mà bị đuổi xuống núi thì không được phép để họ Mộc nữa mà toàn bộ đổi sang họ Lâm, trong thôn chúng ta cũng có mấy nhà họ Lâm. Đại đội trưởng của đại đội Thanh Thương tên là Ngụy Hải, vợ của ông ấy cũng có họ Lâm.”

“Không phải do chính sách bây giờ tốt sao, sau khi lập quốc thì đất nước có ít người, vài năm trước đây cán bộ trong huyện còn đặc biệt tìm người dẫn đường đi trên núi tìm Mộc gia trại, đi đường núi một hai ngày cũng chỉ vì muốn khuyên người của Mộc gia trại xuống núi định cư.”

“Những cán bộ kia đều cho rằng Mộc gia trại có nhiều người, không ngờ là sau khi đi lên thì chỉ thấy có vài trăm người, lúc ấy phần lớn mọi người đều xuống núi, nghe nói bây giờ trên núi chỉ có hơn một trăm người còn chưa xuống.”

“Nghe nói trên núi cũng trồng trọt, chỉ là không có nhiều, cũng không bình thản bằng người dưới chân núi chúng tôi. Tôi thấy sớm muộn gì thì bọn họ cũng phải xuống núi định cư.”

“Mọi người nói thử xem, khắp nơi trên núi này đều là rắn, côn trùng, chuột, kiến, cũng không phải địa phương tốt gì, có cái gì tốt mà ở chứ? Người của Mộc gia trại bọn họ còn ở đó hơn ngàn năm rồi.”

“Đường lên núi khó đi, chỉ sơ ý một chút là có thể bị lạc đường, người vào được thì không ra được, nếu không phải chết ở trên núi thì đã bị hổ ăn, cuộc sống vô cùng khổ sở!”