Chương 6

“À… vâng… anh cũng là người Trung Quốc à?” Điều này mà cũng phải hỏi, từ khẩu âm của hắn cũng có thể nghe ra được mà, cô muốn chui xuống đất quá…

Đi giày vào xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ với khuôn mặt còn đang ửng hồng: “Không, mẹ của tôi là người Trung Quốc, tôi tên là Chu Thừa Chi hoặc em có thể gọi tôi là Brian.”

“À, ha á à à… bạn của tôi còn đang đợi tôi đấy, tôi phải đi trước đây.”

“Bạn của em đợi em ở bên trong sao? Vậy để tôi đi cùng em nhé, cô gái nhỏ.”

“À… Không không không cần đâu.” Nói xong co chạy nhanh như ma đuổi, đầu chúi về phía trước chỉ một mực nhìn thằng phi như bay ra ngoài.

Nhìn cô gái nhỏ chạy đi như một quả pháo nhỏ đáng yêu, người đàn ông cúi đầu mỉm cười, nắn nắn bóp bóp những đốt ngón tay, chỉ mới vừa nhìn thấy hình ảnh bé nhỏ đáng yêu của cô là hắn đã có chút rung động: “Gerry, bỏ Angela đi… à còn có cả Jasmyn với lại…”

Cố Nghiên trở về lại bữa tiệc lại bị Lâm Đồng dẫn đi làm quen với biết bao nhiêu người cả trai lẫn gái đủ cả, một số người đàn ông nảy sinh hảo cảm với Cố Nghiên cũng có ý tiếp xúc với cô nhiều hơn, điều này làm cô sinh ra sự không thoải mái. Sở dĩ các cô gái đáng yêu Châu Á khá được hoan nghênh ở chỗ này.

Cố Nghiên bị mấy người con trai vây quanh chúc rượu cô nên lượng rượu trong người cô bây giờ cũng kha khá, cả hai má đều đỏ bừng bừng.

“Korean or Japanese?” Một lời chào rất thân thiện.

“Chinese!”

Người con gái bên cạnh lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

“Oh… No wonder your accent is so strange.”

“...” Quả nhiên, có bạn đồng bào liền có sức chiến đấu. Là một sinh viên nghệ thuật, vốn tiếng Anh của cô đã không tốt. Trước đây Cố Nghiên không hề có ý định ra nước ngoài nên tiếng Anh lại là càng chẳng bao giờ đυ.ng đến. Mặc dù là lưu lạc nơi đất khách quê người nhưng tốt xấu gì Cố Nghiên cũng là một cô tiểu thư hàng thật giá thật được nuông chiều lớn lên, huống chi giờ trong người cô còn ngà ngà men rượu say nữa, nên sao có thể nhẫn đây?

“What you say tastes the same as what you say in your mouth.”

Nhìn người con gái kia mặt đỏ bừng, Cố Nghiên có chút áy náy nhưng nhiều hơn là sự sảng khoái. Cô suốt mấy tháng này đã luôn bị áp chế, mượn chuyện này phát tiết một chút bực tức trong người, trong lòng của tiểu ác ma rốt cuộc cũng thông một đường khí nhỏ.

Tuy rằng tiếng Anh của cô không tốt lắm, nhưng mà vốn để giễu người một chút Cố Nghiên cũng không vấp, với cả thêm sự trợ hứng của cồn nữa nên Cố Nghiên tự nhận thấy rằng mình giờ đây có rất nhiều sức lực có thể đại chiến 300 hiệp luôn cũng được.