Chương 3: Hay là cô nên tìm một cái bàn đạp…

“Ui ui không thích hợp đâu… Cậu theo đuổi người ta thì tớ đi cùng cậu đi làm gì chứ? Không đi không đi đâu…” Tiếng Anh của cô vốn không tốt, đã vậy người Châu Á trong những bữa tiệc ở nơi đây cũng không được hoan nghênh lắm, muốn nói với người ta mấy câu cũng chẳng biết nói như thế nào, thậm chí bị người khác mắng mỏ cô còn nghe chẳng hiểu cái gì, điều này xấu hổ lắm.

“Tinh thần của cậu mấy ngày này sa sút như vậy nên đi tìm một người đàn ông để giải sầu đi thôi.”

“Ở đây với Trung Quốc không giống nhau, nếu như được bạn cùng trường đề cử, sau đó được tuyển vào cái trường đại học không tồi, như vậy cũng được đấy chứ.”

“Cậu đừng có thấy tớ mới tới đây ngây thơ không biết gì mà lừa tớ, làm gì có chuyện dễ ăn như thế…” Cố Nghiên rất nghi ngờ rằng Lâm Đồng đang lừa cô thành người rải đường cho cô ấy.

“Nghe nói Gia tộc Bill là gia tộc vừa có quyền vừa có thế, là một đại gia tộc rất lớn, tùy ý chọn một người trong số đó đều rất là lợi hại nha…”

Cố Nghiên ở đầu bên kia điện thoại lười không buồn đọc cái danh sách giới thiệu dài dòng mà cô ấy gửi qua.

Trên người cô bị mưa xối ướt, dinh dính rất khó chịu, cô đứng dậy cởϊ qυầи áo rồi đi vào phòng tắm.

Ánh mắt của cô dừng lại trên chiếc đồng hồ có dây đeo màu lam trên cổ tay trái của mình trong vòng hai giây, cuối cùng cô vẫn cởi nó xuống, để lộ ra một vết sẹo rõ ràng trên cổ tay.

Một mình sống ở nơi đất khách quê người, Cố Nghiên vốn dĩ là một cô công chúa nhỏ khi ở trong nước được người người nuông chiều bây giờ lại sống vất vả như vậy cô cảm thấy vô cùng tủi thân và tuyệt vọng, thậm chí có đôi khi cô có suy nghĩ muốn đi theo bố của cô.

Cũng thật may mắn khi được Lâm Đồng phát hiện kịp thời, tìm cho cô một bác sĩ tâm lý kê một ít thuốc, kiểm tra định kỳ thường xuyên, bây giờ trạng thái của cô đỡ hơn nhiều rồi.

Khi cô tắm xong từ trong phòng tắm đi ra thì cũng đã thấy Lâm Đồng đã giới thiệu từng người trong gia tộc Bill xong rồi, đã vậy cô ấy còn nhắn thêm một câu rằng cô ấy đã xin thêm thiệp mời cho cô rồi, giờ mà cô không đi thì không phải phép lắm.

Cô thở dài một hơi, vẫn là chấp nhận thôi, đến đó ngắm mấy anh chàng đẹp trai cũng khá là tốt. Bố mẹ cô cả đời làm việc ngay thẳng liêm chính, nhưng gia đình lại rơi vào kết cục như vậy, chẳng lẽ cô thật sự sẽ phải học đại học hạng hai sao? Hay là cô nên tìm một cái bàn đạp…