Chương 7: Quà sinh nhật

Lý Huy gật đầu, đóng cửa lại rồi nàng mới nói tiếng cảm ơn từ đằng sau cánh cửa, “Cảm ơn sư huynh.”

“Không... Không cần cảm ơn, ta... Ta sẽ trở về ngay!”

Minh Vĩnh Hu xoay người chạy về viện của mình, mười lăm phút sau, hắn xách theo một hộp đồ ăn trở về, thấy cửa phòng của Lý Huy mở ra, hắn đứng trước cửa do dự một chút rồi vẫn đi vào, nhưng trong phòng không thấy Lý Huy đâu.

Minh Vĩnh Hu đặt hộp đồ ăn trên bàn tròn, từ tầng trên lấy ra một chén đường đỏ nước gừng nóng hổi, lại lấy thêm bình nước nóng ở tầng dưới, hắn gọi: “Sư muội? Sư muội ơi?”

“Đây!” Lý Huy đi từ bên ngoài vào, trực tiếp ngồi xuống uống nước gừng, “Ôi... Khụ khụ... muội đi giặt quần áo.”

Minh Vĩnh Hu ừ một tiếng, nhẹ nhàng đưa bình nước nóng sang, Lý Huy nhận lấy, đặt ở trên bụng, quả nhiên là thoải mái hơn rất nhiều.

“Minh sư huynh, nếu sư bá và cha muội có hỏi, huynh cứ nói buổi sáng muội uống nước sau núi nên tiêu chảy, không được nói bậy, nghe thấy không!”

Lý Huy ngước mắt lên nhìn hắn, Minh Vĩnh Hu cười trộm, gật đầu đồng ý.

Đêm hôm đó, chàng thiếu niên mơ một giấc mộng.

Trong mộng, hắn đẩy cửa phòng ra, hôn lên chóp mũi mướt mồ hôi kia, sau đó cúi xuống dưới, chạm vào khuôn miệng anh đào nhỏ.

“Hả!”

Minh Vĩnh Hu giật mình ngồi dậy, ánh mặt trời đã sáng trưng.

“Thiếu gia? Tỉnh rồi sao?” Ngoài phòng có người nghe thấy động tĩnh, nhẹ giọng hỏi.

Minh Vĩnh Hu đáp lời, xốc chăn mỏng lên, hắn đột nhiên ngừng động tác xuống giường, sau đó đưa tay lên che gương mặt đỏ bừng xuống cổ.

Lý Huy mượn thời gian này trộm lười một chút, nàng ở trong phòng đọc sách giải trí, trong lòng Minh Vĩnh Hu lại không được tự nhiên, hắn cũng không chủ động tìm người nọ, bởi vậy đã hai ngày trời hai người không chạm mặt, nhưng trên Bích Sơn rộng lớn như vậy, cúi đầu không thấy mà ngẩng đầu lại thấy, lần này Minh Vĩnh Hu đang viết lại bảng chữ mẫu ở trong thư phòng của sư công, Lý Huy cũng trùng hợp tới đây lấy mấy quyển du ký tạp ký.

“Oa, sư huynh viết chữ giống sư công ghê!” Đôi tay của cô gái chống bên tay vịn của ghế bành, hơi nhổm tới.

Minh Vĩnh Hu bị hoảng sợ, ngòi bút vẽ một vệt dài trên giấy, “Muội! Sao muội đi mà không có tiếng!”

“Có tiếng mà!” Cô gái vừa nói vừa dậm hai chân, “Minh sư huynh mau viết lại tờ khác đi!” Nàng ngượng ngùng lè lưỡi, Lý Huy đi tới bên kệ sách.

Đầu lưỡi hồng nhuận chợt lướt qua, mắt của Minh Vĩnh Hu hơi chao đảo, vội vàng cúi đầu một trang giấy mấy.

Lật đông mò tây, Lý Huy vẫn chưa tìm được cuốn sách mình muốn tìm.

“Sư muội, muội tìm sách gì vậy?” Minh Vĩnh Hu nghe tiếng thì ngẩng đầu hỏi.

“Du ký, cái quyên viết về danh sơn và phong tục các nơi ấy, muội nhớ lần trước đã thấy ở chỗ này mà!” Lý Huy cũng không ngẩng đầu lên.

“Bên trái, giá tầng thứ hai.”

“Quả nhiên là ở đây! Sư huynh, sao huynh lại biết!” Lý Huy rút quyển sách ra, nhảy đến trước bàn.

Minh Vĩnh Hu nhẹ giọng, có phần đắc ý nói: “Đừng nói là thư phòng của sư công, sách ở Tàng Thư Các trên núi ta cũng đọc hết rồi.”

Thấy cô gái vừa khϊếp sợ vừa ngưỡng mộ nhìn mình, Minh Vĩnh Hu ngồi nghiêm chỉnh, cầm bút dính mực, hỏi: “Năm trước nghe sư thúc nói, ngày mười chín tháng bảy là sinh nhật muội, hay là ta tặng bản gốc thiệp này làm hạ lễ, sư công nói muội muốn luyện thêm.” Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lỗ tai hắn lại trộm hồng.

Lý Huy không chút nghĩ ngợi đã từ chối luôn: “Năm đó đại sư huynh đã cho muội rồi, hừ, hắn còn cười chữ muội xấu đấy!”

Mực nhỏ trên giấy, Minh Vĩnh Hu nhẹ nhàng ồ một tiếng, lại chuyển sang một tờ giấy mới

“Nhưng mà, nhưng mà Minh sư huynh, huynh vẽ thế nào? Có đẹp không?” Lý Huy mở tay ra, khoa tay múa chân nói: “Trong phòng muội, bức tường bên cạnh kệ sách còn trống lớn như vậy, Minh sư huynh có thể vẽ một bức lớn như vậy cho muội không!”

“Được! Muội chờ nhé!” Cuối cùng Minh Vĩnh Hu tiếp tục viết chữ, cười đáp.

Mỗi năm sinh nhật, Lý Tam Thọ đều sẽ tự mình nấu một bát mì trường thọ cho Lý Huy. Sáng sớm hôm đó, Lý Tam Thọ làm mì ở trong phòng bếp, bếp lò nóng rực đun sôi nước, sợi mì thật dài rơi xuống.

Lý Huy cũng sớm rửa mặt thay quần áo xong xuôi, ngồi ở trong phòng chờ.

“Huy Nhi, tới đây nào, mì trường thọ cha nấu xong rồi!” Bưng chén mì lên, Lý Tam Thọ đi nhanh tới.

Lý Huy nhận lấy chiếc bát lớn, trên mặt có bày mấy lát thịt, trứng gà và cải thìa, “Thơm quá đi! Tay nghề của cha càng ngày càng tốt!” Ngay sau đó nàng dùng đũa đảo sợi mì rồi ăn.

Nữ nhi lớn lên qua từng năm, càng lớn càng giống mẫu thân nàng, Lý Tam Thọ nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt ông toát lên mấy phần đau thương, quan tâm nói: “Huy Nhi, cha hỏi con một chút, gần đây con có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không, chẳng hạn như mắt hoa, không có sức, hay là...”