Chương 6: Thiếu nữ thiếu nam

Lý Thâm Vân thành danh từ thời niên thiếu, kiếm pháp được ông sáng chế lúc trung niên, khi đó ông rất ngông cuồng, vị trí Võ lâm minh chủ cũng ngồi ổn định đã nhiều năm, cho nên bộ kiếm pháp này lấy vững vàng kính chiêu làm chủ.

“Tuy con mới niên thiếu, nhưng công lực đã không thua những võ nhân lớn tuổi, bộ kiếm pháp này luyện cho con sức lực, sau này một chiêu của Hu Nhi cũng sẽ ổn định hơn.”

Dạy về chiêu thức, Lý Thâm Vân đứng bên cạnh Minh Vĩnh Hu sửa đúng cho hắn vài chỗ sai. Gió trên đỉnh núi thổi bay áo bào và mái đầu bạc của Lý Thâm Vân, phiêu bạt như tiên.

Lý Huy chỉ ngồi ở bên cạnh, chống cằm nhìn, chiếc đai lưng màu đen trên bộ đồ luyện công thuần trắng, trông phần eo của chàng thiếu niên càng thon chắc hơn nhiều.

Minh sư huynh có tướng mạo đẹp thật, mặt giống như sư bá, đường nét càng giống như bá mẫu, vừa kiên nghị lại mang theo vài phần tú khí thanh tuấn vô ngần, đẹp hơn các sư huynh đệ rất nhiều.

“Huy Nhi, sư công sẽ không bất công đâu,” Lý Thâm Vân thu tay áo lại đi tới, ngồi xuống bên người Lý Huy, ống lấy từ trong tay áo ra một quyển sách: “Đây là bản tâm pháp khi trẻ sư phó của ta sử dụng, dùng để lưu thông khí huyết thông gân mạch, con nhìn xem trước, lát nữa chúng ta sẽ từ từ học.”

Lý Huy hoan hô một tiếng, vội vàng nhận lấy lật ra xem.

“Yên lặng!” Tiền Nhất Lộc gõ thước quát to.

Mấy tiểu tử trong phòng đang ầm ỹ nháy mắt yên tĩnh ngồi xuống cả, thư phòng được xây bên cạnh một cây cổ thụ, phủ một bóng râm mát mẻ nhẹ nhàng.

Tiền Nhất Lộc ngồi xuống, bày một quyển sách lên trên bàn dài, hỏi: “Đã làm xong bài tập được giao ngày hôm qua chưa?”

Mọi người không nói gì.

“Không nói gì à. Được, ta sẽ gọi từng người trả lời.” Gõ thước một cái, Tiền Nhất Lộc chỉ người ngồi đầu tiên, Phương Tranh Bình, “Tranh Bình, con trả lời đi, hiếu học là đã gần có Trí, cố sức mà làm là đã gần có Nhân, biết thẹn là đã gần có Dũng". Câu này có ý nghĩa gì.”

Lý Huy ngồi ngay bên cạnh Phương Tranh Bình, nhìn ngũ sư huynh đứng ấp úng, nàng nhịn không được mà cười trộm.

“Huy Nhi, con đừng có cười, người tiếp theo bị gọi là con đó!” Tiền Nhất Lộc trừng mắt nói.

Vừa nghe Tiền Nhất Lộc nhắc tới mình, Lý Huy lập tức giờ tay, chủ động đáp, “Sư bá, sư bá, câu này con biết, ý nói thích học tập thì sẽ tiếp cận gần hơn đến trí tuệ, nỗ lực làm việc thiện thì sẽ hiểu làm người, biết thấy thẹn thì sẽ dũng cảm hơn!”

Sắc mặt Tiền Nhất Lộc hơi hòa hoãn, ông quay đầu lại dạy dỗ Phương Tranh Bình, “Tranh Bình à, ta để con ngồi bàn đầu là muốn con phải chăm chỉ đọc sách, trong môn phái chúng ta đều là nhân tài văn võ song toàn, không cần học nội dung quá sâu, nhưng phải hiểu được đạo làm người, con nói con xem, công phu đánh không lại Lý Huy, sách cũng không học tốt bằng nàng.”

Lý Huy thu tay lại, nàng đang đắc ý, đột nhiên bụng nàng nhói đau lên. Ôi chao, mới vừa rồi nàng đã thấy hơi đau, nhưng một lát sau thì không còn cảm giác, có khi nào buổi sáng uống suối nước sau núi nên bị tiêu chảy không, Lý Huy lặng lẽ ôm bụng nghĩ.

Tiền Nhất Lộc cho Phương Tranh Bình ngồi xuống, bảo mọi người mở sách ra, ông đọc một câu, các đệ tử cũng đọc một câu.

“Huy Nhi, con sao vậy......” Thấy sắc mặt Lý Huy hơi lạ, Tiền Nhất Lộc dừng lại hỏi.

“Sư bá, con... bụng con đau.” Lý Huy đột nhiên bật dậy, nhảy qua bàn học rồi chạy ra ngoài.

Minh Vĩnh Hu ngồi ở sườn bên, hắn cũng vội vàng đuổi kịp, “Sư bá, con đi xem thử.”

Phương Tranh Bình chậm một phách, thấy Tiền Nhất Lộc gật đầu, vốn dĩ hắn đã giơ tay lên bèn yên lặng chuyển sang cầm bút trên giá bút.

Minh Vĩnh Hu chạy ra sau thư phòng thì thấy Lý Huy đi về phía hậu viện, hắn vội vàng đuổi kịp.

Lý Huy vội vàng chạy về phòng của mình, đóng cửa lại, vén vạt áo lên thì thấy, quả nhiên trên qυầи ɭóŧ thuần trắng có một vệt hồng. Nàng mắng một tiếng, lấy đồ nguyệt sự và xiêm y sạch sẽ trong tủ ra, đang chuẩn bị thay thì ngoài cửa có người tới gõ cửa.

Minh Vĩnh Hu gọi: “Sư muội! Sư muội à, muội sao thế! Có cần ta gọi Tam sư thúc tới không!”

Cửa đột nhiên mở ra một khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt trợn tròn, Lý Huy cả giận, “Huynh theo muội làm gì! Không có việc gì đâu! Đi mau đi!” Ngay sau đó nàng đóng cửa lại.

Lúc này Minh Vĩnh Hu mới nhận ra không ổn, lúc đó thấy nàng nhíu mày nhịn đau, hắn đã cảm thấy không đúng rồi, sau đó nàng vội vàng chạy đi, hắn cũng lập tức đuổi kịp, nhất thời không suy nghĩ quá nhiều.

Hắn sờ sờ cái mũi, cười cười, đang chuẩn bị trở về thì lại thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra lần nữa.

Đúng lúc này, Lý Huy ló đầu ra, vẻ mặt xấu hổ, mấp máy miệng mấy lần mới nhẹ giọng nói: “Cái kia, Minh sư huynh, ngươi có thể giúp muội một chút, pha nước gừng đường đỏ cho muội được không?”

Bốn chữ “nước gừng đường đỏ” gần như không thể nghe thấy.

Minh Vĩnh Hu sững người một chút, hắn nhìn chằm chằm Lý Huy không nói gì.

“Không được thì thôi!” Lý Huy đỏ mặt muốn đóng cửa.

Minh Vĩnh Hu vội vàng giữ lại: “Được! Được! Ta lập tức đi!”

Lỗ tai của chàng thiếu niên hồng hồng, hắn không dám nhìn bậy bạ, chỉ nhìn chằm chằm vào chóp mũi đổ mồ hôi của Lý Huy, “Có cần một bình nước nóng không, cái kia, ta có nghe một chút, mấy tỷ tỷ muội muội trong nhà nói chuyện phiếm, các nàng nói như vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng hiện tại trời hơi nóng nhưng......”