Chương 5: Gặp lại

Tất nhiên là hạ nhân phải chính đốn một phen, lúc này Minh Vĩnh Hu mới tiếp tục đi về phía trước, phẩy vạt áo bước qua cửa lớn.

Một năm qua, vóc dáng chàng trai càng cao lớn hơn, đứng ở bên cạnh Lý Tam Thọ cũng chỉ thấp hơn nửa cái đầu.

Lý Huy vừa vào cửa đã thấy hắn, hắn liên tục cao lên, còn có một ít ria mép ở hai bên môi nữa, trông có chút buồn cười.

Minh Vĩnh Hu đang nói chuyện cùng sư công, “Sư công, người đồng ý với con, bản kiếm phổ của sư công phải giấu đi đó.”

“Được! Được! Được!” Lý Thâm Vân cười nói, “Huy Nhi, mau tới đây, Minh sư huynh của con về rồi này!”

“Hu Nhi, con không biết chứ, năm trước sau khi con về nhà, nàng còn hỏi chừng nào con lại đến, nói con không ở đây, nàng luyện công không tiến bộ ha ha ha!” Lý Thâm Vân vuốt râu cười to.

Lý Huy xấu hổ, vội vàng tới nắm lấy chòm râu bạc kia, “Nào có, sư công lớn tuổi rồi! Nhớ lầm rồi!”

Dường như cảm giác được ánh mắt phía sau, Lý Huy không dám quay đầu lại.

“Này này này! Là ông già ta trí nhớ không tốt, không tốt rồi ha ha ha!” Lý Thâm Vân nắm lấy tay Lý Huy, cười theo rồi nói, “Tam Thọ à, con đi sắp xếp chỗ cho Hu Nhi đi, nhìn xem có thiếu cái gì thì chuẩn bị.”

Lý Tam Thọ đồng ý, dẫn đoàn người Minh Vĩnh Hu ra khỏi chính đường.

Lý Huy đi theo cha nàng xem náo nhiệt, thuận tiện cũng là lần đầu tiên đi tới tiểu viện của Minh gia nhìn thử.

Trong viện đã có hai ba hạ nhân đang thu dọn, múc nước lau bàn ghế và ngăn tủ, họ lấy đệm chăn và quần áo ra phơi, chỉ chốc lát sau, trong phòng đã thay đổi hình dáng

Lý Tam Thọ nhìn quanh trong phòng, cười nói với Minh Vĩnh Hu: “Tùy tùng nhà cháu có kinh nghiệm quá, không cần sư thúc phải nói gì ha ha ha.”

“Oa! Quả nhiên là thiếu gia!” Lý Huy nấp sau lưng Lý Tam Thọ, mở to mắt giật mình nói: “Chắc Minh sư huynh cũng không cần tự mình giặt quần áo nhỉ, thất sư đệ luôn bại bởi các sư huynh, sau đó hắn phải thường xuyên giặt quần áo cho bọn họ!”

“Ta......” Minh Vĩnh Hu nhất thời hơi đỏ mặt.

“Giờ mới có vài người, lúc nhị sư bá của con tới mới đúng là thiếu gia thật sự, cái viện này cũng xây lên từ khi đó,” Lý Tam Thọ vỗ vỗ bả vai người thiếu niên, tiếp tục nói: “Khi đó có một đám người theo tới, suýt nữa không đứng đủ trong sân đều, các sư huynh đệ chúng ta đều tới xem náo nhiệt, bị sư phụ quở trách một hồi, sư bá của con mới khiêm tốn hơn một chút. Sao nào, muốn cha mua một tiểu nha hoàn cho con sao?”

“Đừng, đừng, đừng!” Lý Huy vội vàng xua tay, tưởng tượng đến việc có người cứ lẽo đẽo đi theo sau lưng mình là nàng bắt đầu phiền.

“Ta tự mình giặt quần áo, không cần người khác chạm vào đâu!” Nói rồi còn liếc mắt nhìn Minh Vĩnh Hu một cái, làm mặt quỷ.

“Giặt quần áo có gì khó chứ, chẳng phải chỉ là giặt quần áo thôi sao!” Minh Vĩnh Hu trừng lại, tranh nói, “Ta cũng tự giặt được! Sáng mai muội cứ tới mà xem!”

“Được!” Lý Huy đồng ý.

Ngày hôm sau, khi Lý Huy tới, Minh Vĩnh Hu đang múc nước từ lu nước cho vào trong bồn, bộ quần áo luyện công ở trong bồn dần thấm ướt.

“Hôm qua ta hỏi rồi, đợi cho ướt rồi bôi xà phòng lên, giặt thêm mấy lần nước là được sao.”

Chàng thiếu niên tập võ nhẹ nhàng xách bồn nước lên, ổn định đặt ở trên mặt đất, bên cạnh là hai băng ghế nhỏ.

“Sư muội, mau ngồi!”

Minh Vĩnh Hu ngồi lên ghế nhỏ, cầm lấy xà phòng bên cạnh cọ vài cái lên trên quần áo ướt, sau đó nhúng quần áo hai cái chuẩn bị đổ nước đi.

Lý Huy chạy nhanh tới ngăn lại, “Từ từ, huynh muốn giặt vậy sao? Còn chưa vò nữa mà!” Nàng nhéo hai ngón tay, cầm một bên quần áo lên, ghét bỏ nói: “Huynh xem này, rõ ràng còn hôi, ôi chao!”

Hắn giật lại xiêm y của mình, Minh Vĩnh Hu nhẫn nhịn: “Được, ta vò.”

Hắn cầm lấy xà phòng chà lên quần áo, sau đó vò mạnh quần áo vào nhau, kết quả là nghe được một tiếng roẹt.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Minh sư huynh cũng giỏi quá, giặt quần áo mà làm hỏng hết luôn!” Lý Huy cười to nói.

Minh Vĩnh Hu vội vàng che miệng nàng, “Muội nói nhỏ chút! Muội im lặng đi.”

“A, tay huynh còn xà phòng đây này, tránh ra!” Lý Huy đẩy chàng thiếu niên ra, Minh Vĩnh Hu bỗng bị ngã xuống đất.

“Muội! Lý Huy! Muội đừng có quá phận!” Minh Vĩnh Hu đứng lên tung một chưởng tới.

Lý Huy nghiêng người né tránh, cầm lấy gáo múc nước hồ lô hắt lên mặt hắn

Mặt Minh Vĩnh Hu dính đầy nước, hắn lập tức dùng tay múc nước hắt trở về.

Đợi đến đi thùng nước cạn khô, hai người nhìn dáng vẻ ướt đẫm chật vật của đối phương, nhịn không được bật cười.