Lâm Phi nhìn quyển sách trong tay, tầm mắt của cậu đảo qua từng giá sách, đặt nó vào… cậu đi tới khu vực để những thể loại sách yêu thích của mình.
Cậu hạ tay xuống, bất giác nghĩ tới Quý Lạc Ngư.
——Hôm nay em ấy không ở lại chỗ này để làm bài tập, mà trở về nhà.
Điều này rất lạ, nguyên nhân khiến cho em ấy khác thường như vậy, chẳng lẽ là Giang Cảnh Thạc sao?
Lâm Phi tựa vào giá sách, cậu suy nghĩ một chút, quyết định đi xem Quý Lạc Ngư một chút.
Cậu vừa mới bước chân ra, đã nghe thấy chuông điện thoại di động reo, Giang Cảnh Thạc gửi tin nhắn wechat cho cậu.
[Tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi vẫn cảm thấy nên nói chuyện này với cậu, cậu đang làm gì đó, bây giờ có tiện không? Quý Lạc Ngư có ở bên cạnh cậu không?]
Lâm Phi nhìn ba chữ “Quý Lạc Ngư”, liền dừng bước.
Cậu lại dựa vào bên cạnh giá sách, trả lời: [Cậu ấy không có ở đây, cậu nói đi.]
Giang Cảnh Thạc cảm thấy tin nhắn không thể biểu đạt được hết ý mà cậu ta muốn nói, cho nên trực tiếp gọi điện thoại tới.
Lâm Phi nghe máy, thấy Giang Cảnh Thạc bên kia hiếm khi có chút khó nói, cậu ta làm ra dáng vẻ ngập ngừng.
[Tôi nói rõ trước nha, tôi không muốn gây xích mích tình cảm giữa anh em các cậu, tôi chỉ cảm thấy cậu ta thật sự rất quan tâm cậu, cho nên mới làm như vậy, tôi không muốn hai người cãi nhau.]
Lâm Phi gật đầu, “Ừ.”
“Vậy tôi nói nhé, tôi nói xong cậu không được giận đâu.”
Giang Cảnh Thạc nghe thấy bên kia vẫn như thường không gợn sóng mà “Ừ” một tiếng, lúc này cậu ta mới do dự nói ra suy nghĩ hai ngày nay của mình.
Cậu ta vốn là một người thông minh, lúc đầu cậu ta quả thật đã bị sự ôn nhu dịu dàng của Quý Lạc Ngư mê hoặc, nhưng dần dần cậu ta lại phát hiện trong chuyện này có gì đó không đúng.
Lần đầu Quý Lạc Ngư gặp cậu ta đã thể hiện sự nhiệt tình thân tiện, anh mượn cớ vì cậu ta là bạn của Lâm Phi, thì cũng là bạn của Quý Lạc Ngư, vì bây giờ cậu ta chỉ có một mình ở địa phương không quen thuộc, cho nên Quý Lạc Ngư mới nhiều lần chiếu cố cậu ta, để cậu ta không cảm thấy cô độc.
Quả thật Quý Lạc Ngư đã làm như vậy, chủ động nói chuyện với cậu ta, rủ cậu ta cùng đi mua đồ, mời cậu ta chơi bóng rổ, thậm chí anh còn giới thiệu bạn bè của mình cho cậu ta, bạn của Quý Lạc Ngư cũng nhiệt tình lôi kéo cậu ta cùng nhau đi ăn cơm mỗi ngày.
Tuy nhiên, tất cả sự nhiệt tình của anh chỉ có ở trong trường.
Ở bên ngoài.
Một khi rời khỏi trường học, Quý Lạc Ngư chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho cậu ta dù chỉ một lần, nói với cậu ta một câu, thậm chí có đôi khi cậu ta gửi tin nhắn cho Quý Lạc Ngư, câu trả lời của Quý Lạc Ngư cũng phần lớn là đang làm bài tập.
Biểu tình của anh thật sự rất đáng yêu, nhưng lời nói lại ít đến đáng thương.
Nhưng trên thực tế anh lại không phải một người ít nói.
Sự nhiệt tình và ôn nhu của anh giống như bị giới hạn trong sân trường, sau khi rời khỏi sân trường, ngay lập tức giống như thủy triều xuống, rút đi hết chẳng còn gì cả.
Giang Cảnh Thạc rất nhanh đã phản ứng lại, có lẽ Quý Lạc Ngư không nhiệt tình như biểu hiện bên ngoài của anh.
Vậy tại sao anh lại thể hiện sự nhiệt tình trước mặt mình, trong khi không hề có chút tình cảm nào?
Không mất nhiều thời gian để cậu ta tìm ra câu trả lời.
Bởi vì Lâm Phi.
Vì Quý Lạc Ngư không muốn cậu ta tiếp cận Lâm Phi.
Cho nên anh mới thể hiện rằng mình rất nhiệt tình, để cho cậu ta chủ động chơi với anh, như vậy, cậu ta sẽ không tiếp xúc nhiều với Lâm Phi nữa.
Cho nên anh chỉ chủ động nhiệt tình với cậu ta ở trên trường học.
Đây cũng là lý do bọn Thi Kỳ chỉ mời cậu ta cùng ăn cơm vào buổi trưa.
“Rất kỳ lạ đi, rõ ràng chỉ mới quen biết, cũng chưa có quan hệ thân thiết, nhưng mỗi ngày bọn họ đều gọi tôi cùng đi ăn cơm, như vậy có phải đang quan tâm quá mức hay không?” Giang Cảnh Thạc cười nói, “Cho dù tôi thật sự rất được chào đón hoan nghênh, cũng không đến mức mỗi ngày bọn họ đều rủ tôi một người bạn mới quen đi ăn cơm chứ?”
Lâm Phi nghe cậu ta nói, biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi, cậu chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Câu trả lời quá mức đơn giản và bình tĩnh của cậu, khiến cho Giang Cảnh Thạc nhất thời không đoán được suy nghĩ của cậu.
Nhưng cuối cùng Lâm Phi và Quý Lạc Ngư vẫn lớn lên cùng nhau, tình cảm giữa hai người bọn họ rất sâu đậm, Giang Cảnh Thạc có thể hiểu được sự quan tâm của Quý Lạc Ngư đối với cậu, hơn nữa Quý Lạc Ngư quả thực quá đẹp trai, mà hiện tại bản thân cậu ta cũng không cảm thấy Quý Lạc Ngư có ý gì xấu.
“Cậu ấy sợ tôi tiếp cận cậu, sợ tôi cướp cậu đi nên mới làm như vậy, cũng không phải do thật sự ghét tôi.” Cậu ta khuyên nhủ, “Cho nên tôi chỉ nói cho cậu một tiếng, cậu đừng trách cậu ấy.”
Lâm Phi đương nhiên sẽ không trách anh.
Thực ra, chỉ cần Quý Lạc Ngư không gϊếŧ người phóng hỏa, Lâm Phi sẽ không trách anh.
Chẳng qua anh chỉ đến gần Giang Cảnh Thạc, muốn cậu ta cách xa mình ra một chút, anh thậm chí còn không vô duyên vô cớ yêu cầu Lâm Phi không được phép chơi với Giang Cảnh Thạc, đó là điều hiếm thấy, rất khó gặp rồi.
Lâm Phi thậm chí còn cảm thấy, lần này anh đã trưởng thành hơn trước một ít, thật đáng mừng.
“Tôi biết.” Lâm Phi bình tĩnh nói, ngữ khí ung dung bình thản.
Giang Cảnh Thạc thấy cậu thực sự không có ý trách Quý Lạc Ngư thì cũng yên tâm.
“Vậy cậu nói chuyện với cậu ấy đi,” Giang Cảnh Thạc nói, “Tôi chỉ muốn kết bạn với cậu, chứ không phải muốn tán tỉnh yêu đương cùng cậu, cậu ấy không cần phải lo lắng như vậy đâu, càng không cần để bạn bè của mình ngày nào cũng rủ tôi ăn cùng, cho dù bọn họ không rủ thì tôi cũng không thể ngày nào cũng đi ăn cùng cậu.”
“Ừ.”
“Ok, vậy tôi cúp máy đây.” Giang Cảnh Thạc nói xong liền cúp điện thoại.
Cậu ta cũng không muốn phá vỡ tình cảm giữa Lâm Phi và Quý Lạc Ngư, chẳng qua lần đầu tiên cậu ta gặp phải loại chuyện dở khóc dở cười này, cảm thấy quả thật không cần thiết, cho nên cậu ta mới thẳng thắn nói với Lâm Phi, muốn cậu đi khuyên nhủ Quý Lạc Ngư.
Dù sao, nếu so sánh với quan hệ của Quý Lạc Ngư và Lâm Phi, thì cậu ta cũng chỉ là người ngoài.
Làm bạn bè, cậu ta cũng không muốn giấu diếm Lâm Phi, nhưng làm người ngoài, cậu ta cũng không có tư cách vượt qua Lâm Phi để phê bình chỉ trích Quý Lạc Ngư.
Nếu như cậu ta trực tiếp gặp mặt Quý Lạc Ngư làm rõ chuyện này, thì có thể thế nào đây?
Quý Lạc Ngư thừa nhận, hai người bọn họ đều sẽ xấu hổ. Quý Nhạc Ngư không thừa nhận, hai người bọn họ cũng sẽ xấu hổ.
Còn không bằng giao chuyện này cho Lâm Phi xử lý, đến lúc đó, bọn họ chỉ cần coi như chuyện này chưa từng xảy ra, bỏ qua tất cả, vậy là xong.
Ai có thể ghét một người em trai vừa xinh đẹp lại suốt ngày bám dính lấy mình chứ?
Ít nhất, bản thân Giang Cảnh Thạc không ghét, cho nên cậu ta không muốn vì chuyện này mà ầm ĩ không thoải mái với Quý Lạc Ngư.
Giang Cảnh Thạc bỏ điện thoại di động xuống, cậu ta cầm bút lên và tiếp tục viết bài tập.
Quý Lạc Ngư hồn nhiên không biết trong khoảng thời gian anh đang phát tiết, Lâm Phi đã nói chuyện điện thoại với Giang Cảnh Thạc.
Anh phát tiết xong, thì xoay người đi vào phòng tắm khép kín bên trong phòng tập luyện, tắm rửa xong, anh thuận tay lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo sạch sẽ mặc lên người.
Anh không gấp gáp trở về phòng ngủ của mình, mà đi ra ban công cách đó không xa.
Quý Lạc Ngư nhìn màn đêm trước mặt, lặng lẽ ngồi xuống ban công.
Bầu trời đêm nay không có sao, âm u lạnh lẽo giống như biển sâu.
Anh trầm mặc nhìn vào xa xăm rất lâu, bất giác lông mi ướt nhẹp.
Anh trừng mắt nhìn, có nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống.
Quý Lạc Ngư có chút kinh ngạc, sợ hãi, không hiểu vì sao mình lại rơi lệ.
Anh không muốn khóc, cũng không cảm thấy mình nên khóc.
Vậy tại sao anh lại khóc?
Quý Lạc Ngư có chút mơ hồ.
Gió đêm thổi qua, thổi lên quần áo mỏng manh của anh, giống như sóng biển theo gió từng lớp xô bờ, lại như đôi cánh vô hình kích động.
Anh cảm giác có cái gì đó rơi lên trên vai mình, mềm mại ấm áp.
Quý Lạc Ngư quay đầu lại, gió thổi qua tóc anh, len lỏi vào thân hình gầy gò của anh, cũng thổi loạn ánh mắt bi thương của anh.
Anh ngửa đầu nhìn người trước mặt, sắc mặt tái nhợt, lại đẹp đến mê người, giống như nụ hoa nở rực rỡ trong đêm tối.
Trong mắt anh có gợn sóng lăn tăn, chứa đầy những ngôi sao xa xôi.
Bầu trời đêm nay không có sao, tất cả những vì sao đêm nay đều ở trong mắt anh.
Lâm Phi nhìn nước mắt trên mặt anh, vừa đau lòng lại vừa mềm lòng.
Cậu đưa tay vuốt ve mặt anh, nhẹ nhàng giúp anh lau đi nước mắt.
Lâm Phi nâng mặt của anh lên, dường như thở dài, cậu nhẹ giọng khuyên bảo hỏi: “Vì sao lại khóc?”
Dịu dàng đến kì lạ.