Chương 15

Sau đó Trương Văn Thư nói mấy câu của người dân ở đây, đại khái thì Giản Trăn Trăn vẫn có thể nghe hiểu, hắn nói chính là ngày mai mấy giờ dậy, mấy giờ đi làm, nhưng vẻ mặt của ba người khác giống như đang nghe thấy tiếng trời vậy.

Trương Văn Thư an ủi: “Không có việc gì, học thì tốt rồi, hằng ngày dùng nhiều, học rất nhanh.”

Bọn họ cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.

Sau đó vài người thay phiên nhau đi tắm rửa, liền đi ngủ. Bởi vì quá mệt mỏi, những người khác cơ bản đều là một giây đã ngủ, chỉ có Giản Trăn Trăn ở trên giường trợn tròn mắt hơn nửa ngày.

Điều kiện ở nông thôn đối với nguyên chủ chính là gian khổ, càng miễn bàn là cô. Đời trước cô chỉ lao tâm, lại không ăn khổ trong cuộc sống vật chất hàng ngày, nhưng quen rồi cũng có thể. Vấn đề cơ sở vật chất cô có thể khắc phục, nhưng trên phương diện ăn mặc thì cô cảm thấy rất đau đầu. Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì thời tiết bây giờ vào buổi sáng sớm hay lúc tối muộn đều có chút lạnh, như vậy cô có thể mặc dầy một chút, cho cô thời gian thích ứng hay không?

Nghĩ nghĩ, không biết khi nào, Giản Trăn Trăn nghe tiếng hít thở của ba người khác cũng liền ngủ rồi. Nhưng ngủ đến nửa đêm cô lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Chúc Hỉ, mọi người vì vậy mà đều tỉnh.

“Có cái gì rơi lên mặt tôi!”

Tô Duyệt Hoa thật cẩn thận thấp ngọn đèn dầu hỏa lên, lúc này liền nhìn thấy trong phòng có nước, nghe bên ngoài có tiếng mưa, liền buồn bã nói: “Lại bị dột, trời mưa.”



Mọi người cẩn thận nghe, thật đúng là, tuy rằng tiếng mưa không lớn, nhưng đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ tìm tòi, bụi mưa dầy đặc, mưa này không nhỏ.

Chúc Hỉ xụ mặt, chỉ có thể nhanh chóng thu dọn giường đệm của mình, “Bây giờ phải làm sao?”. Tô Duyệt Hoa đưa mắt nhìn vào giường của mình, còn may, không bị nước mưa dột vào, “Có thể làm sao bây giờ, tối hôm nay cô nằm chen chúc với người khác một chút, ngày mai nhờ mấy đồng chí nam hỗ trợ tu sửa lại mái nhà, a, đúng rồi, hiện tại cô chạy nhanh đến nhà bếp lấy đồ vật chứa nước. Cô cũng không nghĩ trên giường của mình toàn bộ là nước đi.”

Chúc Hỉ :“……”

Tống Tiểu Vân vội vàng chạy đến phòng bếp cầm một cái bồn tới chứa nươc, “Đêm nay cô ngủ cùng tôi đi, chỗ tôi không bị dột.”

Giản Trăn Trăn cười khổ: “Chỗ tôi cũng không bị dột, nhưng bệnh của tôi lại chưa khỏi hắn, cô không nên chen chúc với tôi thì hơn.”

“Tí tách ——”

“Tí tách ——”