Chương 14

Sau khi ăn uống no đủ, Chúc Hỉ tới hỏi: “Đồng chí Tô Duyệt Hoa, tôi muốn có một cái tủ, tủ của cô là mang từ nhà đến sao?”

Tô Duyệt Hoa nâng nâng cằm: “Tủ của tôi là nhờ người làm, bỏ ra một khối năm, các cô muốn đóng tủ sao?”

Ta tủ là ở trong thôn thỉnh người đánh, hoa ta một khối năm, các ngươi muốn đánh tủ sao?”

Trương Văn Thư nghe xong, nhắc nhở: “Nếu mọi người chỉ cần một cái tủ, không cần phải kiểu dáng gì thì có thể đến trạm thu mua phế liệu của công xã nhìn xem ở đấy có tủ cũ hay không, lúc sau chỉ cần mời người tu bổ lại một chút, vừa ích lợi lại thực tế.”

Triệu Hữu Dân dẫn đầu gật đầu: “Vậy thì tìm thời gian chúng ta cùng nhau đi công xã một chuyến?” Hắn cũng muốn một cái tủ.

Chúc Hỉ: “Chúng ta xuống đất có ngày nghỉ ngơi hay không?”

Công nhân có ngày nghỉ phép, vậy ở nông thôn đâu?

Trương Văn Thư lắc đầu: “Trồng trọt không có ngày nghỉ, nếu trời mưa to, hay lúc nông nhàn chính là ngày nghỉ, hiện tại không phải thời điểm nông nhàn, có việc không xuống đất cần phải xin nghỉ.”



Lời này vừa ra, trên bàn cơm một mảnh yên tĩnh.

Một hồi lâu, Tống Tiểu Vân mới đưa ra một thắc mắc mới: “đồng chí Trương, ở chỗ này mọi người có nói tiếng phổ thông hay không?”

Bọn họ cùng đại đội trưởng giao lưu dùng chính là tiếng phổ thông, tuy rằng trong giọng nói của hắn có chứa khẩu âm, nhưng trên cơ bản có thể nghe hiểu. Tống Tiểu Vân đến, ở nông thôn có mở rộng tiếng phổ thông nhưng chưa phổ cập toàn bộ.

Vừa nói đến cái này, Trương Văn Thư có chút cười thảm: “Từ lúc tôi đến chỗ này cho tới bây giờ vẫn có chút lời bọn họ nói nghe không hiểu.” Hắn đã xuống nông thôn hơn bốn năm.

Tô Duyệt Hoa cũng thở dài: “Phương nam mười dặm bất đồng âm, tôi tới đây hai năm, khoảng thời gian trước người khác chỉ vào mũi tôi mắng, nói quá nhanh, tôi cũng không biết cô ta đang mắng cái gì.”

Chỉ có Phương Cẩm Quang tốt một chút: “Tôi là người ở tỉnh, vì vậy không thành vấn đề với ngôn ngữ ở đây.”

Giản Trăn Trăn cũng là người ở tỉnh, ngôn ngữ các nơi có nhiều bất đồng, nhưng ít nhiều cô vẫn có thể nghe hiểu một ít.

Nghe thế, Tô Duyệt Hoa nhịn không được nhíu mày, như thế nào Giản Trăn Trăn cũng là người ở tỉnh.